TRUYỆN FULL

[Dịch] Tiên Nhân Sau Khi Biến Mất

Chương 32: Thuyền cát tìm ngựa

Tôn Phu Bình ra hiệu cho Niên Tùng Ngọc chờ thêm một lát.

Lần chờ đợi này, kéo dài gần nửa khắc.

Sinh vật dưới đáy cát đều bị mùi hôi xua đi hết, trong phạm vi vài trượng không còn chút động tĩnh nào, chỉ còn tiếng gió rít gào.

“Vẫn chưa tới?” Niên Tùng Ngọc mất kiên nhẫn, “Thời gian quý giá lắm.” Bàn Long Sa Mạc trời tối rất nhanh, chỉ hai canh giờ nữa là đêm xuống, bọn họ không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây.

“Vẫn chưa.” Trán Tư Đồ Hàn đẫm mồ hôi, không biết là do nắng gắt hay do sốt ruột, “Có lẽ nó ở nơi rất xa, chạy đến đây cũng cần thời gian.”

Hạ Linh Xuyên lúc này không quên nói đỡ cho Tư Đồ Hàn: “Ta đã từng thấy, đó là một vật khổng lồ, không chừng thật sự có thể đưa chúng ta vượt qua sa mạc, vừa tiết kiệm thời gian lại đỡ tốn sức.”

“Không chừng?” Niên Tùng Ngọc nghe thấy hai chữ này, giọng điệu liền trở nên âm u, “Chuyện không chắc chắn mà cũng dám đem ra lãng phí thời gian của chúng ta sao?”

Lại qua thêm hai tuần hương, cuối con đường Hồng Nhai Lộ vẫn tĩnh lặng.

Một trận gió lớn thổi qua, lướt qua đám người đang đứng ngây ra, “vút” một tiếng lao về phía xa.

Ngón trỏ của Niên Tùng Ngọc gõ nhẹ lên vỏ đao, cộc, cộc cộc, đây là biểu hiện cho thấy hắn đã mất hết kiên nhẫn.

Thời gian càng trôi, hắn càng cảm thấy bọn sa tặc đã nhận được ám hiệu của Hạ Linh Xuyên, muốn cố tình trêu chọc phe mình. Cái gọi là “viên thịt thơm” cũng là do Hạ Linh Xuyên đề xuất đầu tiên.

Ánh mắt Niên Tùng Ngọc ngày càng không thiện cảm, Hạ Linh Xuyên chỉ làm như không thấy, trong lòng cũng có vài phần lo lắng.

Thấy mặt trời ngày càng lặn về phía tây, cuối cùng ngay cả Tôn Phu Bình cũng hết kiên nhẫn: “Không đợi nữa, tất cả mọi người lên thuyền…”

Trong khoảng thời gian này, ông đã chia tất cả mọi người thành ba nhóm, mỗi nhóm được chỉ định một chiếc Hạch Đào Chu.

Thời gian quý giá, bọn họ không thể đợi được nữa, phải xuất phát ngay bây giờ.

Tư Đồ Hàn lại đưa ngón tay lên môi, khẽ “suỵt” một tiếng: “Tới rồi!”

Làm hành động này trước mặt bao nhiêu đại nhân vật thực sự là thất lễ, nhưng lúc này gã đang căng thẳng, cũng chẳng để tâm được nữa.

Tiếng nói vừa dứt, liền nghe một tiếng “rào”, sa mạc như mặt nước tách làm đôi, cát vàng bắn tung tóe, tựa như một trận bão cát nổi lên ngay tại chỗ.

Một vật khổng lồ lao lên khỏi mặt đất cao gần một trượng, miệng ngậm miếng thịt ướp, rồi lại nặng nề rơi xuống.

Lại một trận bụi đất bay mù mịt.

Con vật đó với sự linh hoạt không tương xứng với thân hình của mình đã nhanh chóng lặn xuống, trong nháy mắt biến mất giữa biển cát.

Tư Đồ Hàn không màng đến mặt mình bị cát bắn đầy, vui mừng reo lên: “Tới rồi, tới rồi, quả nhiên là tới rồi! Phì phì!” Gã vội vàng nhổ ra mấy ngụm cát.

Ngoại trừ Tôn quốc sư và vài người kịp thời bung hộ thân cương khí, những người còn lại đều lấm lem bụi đất.

Nhưng cuối cùng mọi người cũng đã nhìn rõ, thứ mà Tư Đồ Hàn “thả dây dài câu cá lớn” được rốt cuộc là cái gì.

Con vật đó trông vừa giống lươn vừa giống giun đất, thân tròn dài không chân, nhưng trên mình có nhiều đốt, màu da gần như hòa lẫn với màu cát vàng. Nếu nó cứ im lặng chôn mình trong cát, người có thị lực tốt đến đâu cũng khó mà nhận ra.

Nhưng khác với lươn, miệng của nó lớn đến kinh người, khi há ra còn rộng hơn cả đường kính cơ thể, bên trong chi chít toàn những chiếc răng nhọn như kim. Bên mép còn có hai sợi râu dài, dường như dùng để dò xét động tĩnh của dòng cát chảy.

Tằng Phi Hùng thất thanh: “Thổ Long lớn quá!”

Thứ này, chiều dài đạt tới tám trượng (hai mươi sáu mét)!

Binh lính đứng bên cạnh cũng bất giác lùi lại nửa bước. Cảm giác áp bức mà thân hình này mang lại không phải là thứ lý trí có thể xua tan được.

Loài Thổ Long này không phải là lươn biển, mà là sinh vật đặc hữu của sa mạc. Thực ra dù sống ở sa mạc hay dưới biển, có vẻ như một số loài động vật cũng không cần đến chân.

Nhưng ở những sa mạc khác, chiều dài của chúng thường không vượt quá một trượng, những lữ khách có kinh nghiệm còn bắt chúng làm thức ăn. Nhưng con trước mắt đây… Tằng Phi Hùng từng dẫn đội tuần tra qua lại trên Hồng Nhai Lộ, nhưng cũng chưa từng thấy con Thổ Long nào lớn như vậy!

Tư Đồ Hàn thở phào nhẹ nhõm: “Đây còn chưa phải Thổ Long Vương… Con lớn nhất mà bọn ta từng thấy, thân dài hơn mười hai trượng.”

“Đã là một vật lớn, một miếng thịt nhỏ sao có thể làm nó no bụng được.” Hạ Linh Xuyên chỉ vào ba chiếc Hạch Đào Chu, “Thổ Long sức mạnh kinh người, kéo một chiếc thuyền chắc không thành vấn đề. Ừm, hơn nữa chúng thường xuất động theo bầy.”

Nói cách khác, thịt thối dụ tới không chỉ có một con Thổ Long.

Bọn trẻ ven biển biết câu cá, mà nguyên thân của Hạ Linh Xuyên lớn lên bên cạnh Bàn Long Sa Mạc, cũng đã từng câu Thổ Long rất nhiều lần.

Dĩ nhiên, chưa từng dùng mồi nặng như vậy, nên cũng chưa từng thấy con mồi lớn đến thế.

Tư Đồ Hàn gật đầu: “Mời các vị lên thuyền, chúng ta cứ theo cách cũ làm lại một lần nữa là có thể dùng chúng làm ngựa kéo thuyền rồi.”

Thế là binh lính chia làm ba đường lên thuyền, người lái thuyền ở đầu Hạch Đào Chu cầm lấy dây thừng thắt một nút sống, nghiêm chỉnh chờ lệnh.

Lần này mọi người đều đã che mũi miệng, vì vậy khi bọn sa tặc lại lấy ra miếng thịt ướp lớn đổ dịch thối lên, cũng không ai bị dính chiêu nữa. Niên Tùng Ngọc đích thân ra tay, xiên miếng thịt đã được tẩm ướp đặc biệt vào đầu sào, đứng ở mũi thuyền, giơ cao lên.

Cây sào của người lái thuyền cũng là một bộ phận của Hạch Đào Chu, có thể thay đổi độ dài ngắn tùy tâm.

Dịch thối đặc chế của bọn sa tặc có thể xua đuổi hầu hết các sinh vật trong sa mạc, cũng là bảo bối giữ mạng lúc nguy cấp; nhưng có lợi ắt có hại, thứ này lại là món khoái khẩu của Thổ Long.

Thực ra nói cho đúng thì, Thổ Long thích “mùi thối”.

Chúng sống bằng nghề ăn xác thối, mùi hôi thối mà các sinh vật khác không thể chịu đựng nổi, đối với Thổ Long lại chính là hương thơm của bữa ăn. Mà mùi thối cấp độ này bay tới, giống như tiếng chuông báo hiệu bữa tiệc bốn mươi tám bát mỗi năm một lần trong làng, dù xa cũng phải đến.

Tư Đồ Hàn nhắc nhở: “Chúng ngu lắm, cứ dùng thịt thối nhử nó, thuyền sẽ đi!”

Những con vật này đã lặn lội từ xa đến đây, trong thời gian ngắn sẽ không tan đi.

Quả nhiên miếng thịt thối vừa được giơ lên, một con Thổ Long khổng lồ phá cát chui lên, lao về phía miếng thịt.

Nhìn thân hình của nó, còn lớn hơn cả đồng loại lúc nãy.

Niên Tùng Ngọc mắt tinh tay nhanh, cổ tay khẽ hất, miếng thịt ướp nảy lên, con Thổ Long này liền lao vào khoảng không.

Người lái thuyền đứng bên cạnh quăng dây thừng, chuẩn xác vô cùng vòng qua cổ con Thổ Long.

Tuy nó tròn vo không có chân tay, nhưng các đốt trên người rất sâu. Nút thắt trượt qua hai đốt, liền mắc kẹt vào đốt thứ ba.

Bất ngờ bị tròng dây, Thổ Long kinh hãi, vọt một cái đã lao về phía trước hơn ba mươi trượng. Cho đến khi nút thắt siết chặt, Niên Tùng Ngọc mới hạ sào xuống, để miếng thịt ướp lơ lửng phía trên trước mặt con Thổ Long.

Mùi thơm xộc vào mũi, đầu óc Thổ Long lại nhỏ, thế là lập tức quên mất mình đang bị trói, chảy nước dãi bơi về phía miếng thịt ướp.

Nó sức mạnh vô cùng, kéo cả thuyền lẫn người lao về phía trước, vậy mà lại nhẹ nhàng đến không ngờ.

Thế là, thuyền bắt đầu chạy.

Niên Tùng Ngọc chỉ cần vung sào một cái, con Thổ Long kéo thuyền sẽ ngoan ngoãn đi theo. Bên dưới vang lên tiếng sột soạt, đó là tiếng cát ma sát với đáy Hạch Đào Chu, đủ thấy mã lực mạnh mẽ đến mức nào.

Nhiệm vụ quan trọng nhất của người điều khiển thuyền, thực ra là kịp thời điều chỉnh mũi thuyền, để cả Thổ Long và thuyền đều đi thuận chiều gió, như vậy miếng thịt thối treo ở phía trước mới không hun chết cả thuyền hành khách.

Hiện tại mà nói, không có việc gì quan trọng hơn việc này.

Trong nháy mắt, thuyền của Niên Tùng Ngọc đã đi xa hơn trăm trượng.

“Đến lượt chúng ta rồi.” Có tấm gương thành công trước mắt, những người còn lại tinh thần đều phấn chấn, Tôn Phu Bình và Tằng Phi Hùng dẫn đội lên một thuyền, cha con nhà họ Hạ và bọn sa tặc lên chiếc thuyền cuối cùng, tất cả đều làm y như vậy.