“Có lẽ bọn chúng đã đoạt được, nhưng trên đường trở về gặp nạn, chẳng thể đưa về Tiên Do quốc?” Hạ Linh Xuyên cố ý bới móc, à không, là đưa ra nghi vấn hợp lý, “Bảo vật chưa từng xuất hiện trên chiến trường, chẳng có nghĩa nó vẫn còn nguyên vẹn trong Bàn Long Sa Mạc.”
“Không, nó vẫn ở đó.” Tôn Quốc Sư mười mươi chắc chắn, “Bằng không, ngươi tưởng sao Bàn Long Hoang Nguyên hóa thành sa mạc?”
Ông thấy Hạ Thuần Hoa lật qua lật lại cái lược gãy, không có ý đưa, đang định mở miệng đòi thì Hạ Thuần Hoa đã nhanh tay nói: “Ta giữ trước đã.”
Tôn Phu Bình biết ông không yên tâm về hai người, bèn dẹp đi ý định đòi lại.
Hạ Linh Xuyên hơi kinh ngạc: “Hử, chẳng phải đồn rằng oán linh của Đại Phong quân chưa diệt, đã nuốt trọn sinh cơ của cả hoang nguyên sao?”
“Nếu quả thật như vậy, cũng chỉ là vẻ ngoài. Không có Đại Phương Hồ, chúng đã sớm tiêu tan giữa trời đất. Đừng quên, chúng có thể ấp nở hàng vạn con Hoặc Tâm trùng, thì chứa hàng vạn oán linh cũng chẳng là gì.”
Hoặc Tâm trùng vô hình vô thể vô chất, giống hồn thể, hay đúng hơn là một phần hồn người. Đại Phương Hồ có thể thu loại ấy, e rằng cũng dễ dàng chứa chấp oán linh.
Niên Tùng Ngọc bên cạnh cũng nói: “Bàn Long phế tích thực ra không xa, đi nhanh về nhanh, có lẽ trước tháng chín đã rút lui, không cần đối mặt với cơn thịnh nộ của Bàn Long Sa Mạc.”
Hiện tại đã là ngày rằm tháng tám, còn mười lăm ngày nữa mới sang tháng chín. Nói đi cũng phải nói lại, sa mạc đâu có xem hoàng lịch mà nổi giận, thời gian làm sao chính xác được? Có thể muộn, cũng có thể sớm.
Hạ Thuần Hoa gật đầu: “Lúc tìm Báo Nha chúng ta cũng đã huy động nhân mã, sáng ngày mốt có thể xuất phát!”
Niên Tùng Ngọc chau mày: “Ngày mai không được sao? Đã giữa tháng tám rồi...”
Lời còn chưa dứt, Tôn Phu Bình phất tay ngăn lại: “Cứ định ngày mười sáu tháng tám đi, lúc này gom người đã làm khó Hạ đại nhân. Ta chuẩn bị Xuất Sư Tiếu cũng cần thời gian.”
Vương sư xuất chinh, tất phải do Quốc Sư làm lễ tiếu, một để bói quẻ, hai để cầu phúc.
Thường ngày, đám quân quận nhỏ bé của Thiên Tùng làm sao được hưởng quy cách này?
Trước khi giải tán, Hạ Linh Xuyên lại tìm Niên Tùng Ngọc: “Niên đô úy, lời giải thích đâu?”
Niên Tùng Ngọc đầu óc toàn Bàn Long Sa Mạc, thuận miệng hỏi: “Giải thích cái gì?”
“Người tiết lộ tin ta bị thương.” Hạ Linh Xuyên nhắc nhở, “Cho ta một cái tên, sau này ta sẽ không làm phiền ngươi nữa.”
Hai bên đã hợp tác, Niên Tùng Ngọc không ngờ tên công tử bột này còn đòi tra đến cùng, thật không biết điều. Hắn lạnh nhạt nói: “Thị vệ của ta nói, người đó đã tìm không thấy.”
Lời đã nói đến đây, tên nhà giàu mới nổi chốn quê mùa này có thể làm gì?
Hạ Linh Xuyên tỏ vẻ tiếc nuối: “Thật sự tìm không thấy?”
Niên Tùng Ngọc nhếch miệng: “Chuyện vặt vãnh. Hạ công tử nên tập trung vào chuyện trước mắt đi.”
Hào thúc đi ngang phía sau, vừa vặn nghe được câu này.
…
Chạng vạng, Hồng Bạch Đạo đột ngột tìm đến Hạ Linh Xuyên.
“Hạ đại thiếu gia, đại sự không ổn!”
Hạ Linh Xuyên nghe xong, trước kinh ngạc, sau trầm tư: “Đừng hoảng, có gì to tát đâu? Hào thúc đâu, bảo hắn đến gặp ta!”
¥¥¥¥¥
Hai ngày trôi qua trong nháy mắt.
Nhờ các bên hết lòng vun vào, hơn hai mươi canh giờ này trôi qua trong yên bình.
Nỗi kinh hoàng về Bàn Long Sa Mạc đã ăn sâu vào lòng người, hằng năm đều có những tấm gương chết thảm, nhưng Hạ Thuần Hoa vẫn kịp gom đủ hai trăm người trong thời gian quy định.
Trong đội ngũ mà Hạ Thuần Hoa tập hợp cũng không hoàn toàn là binh sĩ, mà còn có không ít tội nhân bị đày ra biên ải.
Thời hạn lưu đày của Diên quốc rất dài, các nước khác chỉ từ mười đến mười lăm năm, còn ở đây là mười tám đến hai mươi lăm năm. Tội nhân bị đày đến Hắc Thủy thành sớm đã chuẩn bị tâm lý không thể quay về.
Diên quốc năm này qua năm khác nội chiến, không phải phiên vương cát cứ thì cũng là giặc cỏ nổi dậy, đánh nhau đến chết đi sống lại, quân đội hao tổn hết lớp này đến lớp khác, việc trưng binh sớm đã không còn dễ dàng.
Mười năm qua Thiên Tùng quận lại có nhiều lần ngoại chiến, quân chính quy giảm sút nghiêm trọng, vì vậy Hắc Thủy thành cố gắng hết sức tuyển mộ binh lính tại địa phương, bất kể là kẻ bị lưu đày hay tội phạm giết người, chỉ cần thân thể cường tráng đều được nhập ngũ, thậm chí còn có lương bổng, miễn cho cảnh lao dịch cả ngày.
Lần này Tôn Quốc Sư còn mang theo lệnh đặc xá của vương đình.
Phàm là những ai theo họ đi khám phá Bàn Long Sa Mạc, sau khi thành công sẽ lập tức được trả lại tự do, bất kể trước đây tội lớn đến đâu, đều được miễn xá.
Hơn nữa còn có trọng thưởng.
Trọng thưởng tất có dũng phu, trên đời này có nhiều chuyện còn tệ hơn cả cái chết, ví dụ như nghèo.
Số tiền thưởng mà quan phủ đưa ra đủ để những kẻ nghèo kiết xác này từ giã bàn tay phải, cưới một người vợ chính chuyên rồi nạp thêm ba bốn tiểu thiếp, sinh năm sáu đứa con trai bụ bẫm, mua thêm bảy tám mẫu ruộng nước thượng hạng, cả nhà không cần làm gì cũng có thể sống sung túc hết nửa đời còn lại.
Nói đơn giản, không phải bạo tử thì là bạo phát.
Hơn nữa, vùng biên ải vốn có nhiều kẻ liều mạng, số người ứng tuyển còn nhiều hơn dự liệu của Hạ Thuần Hoa mấy chục người.
Mà phó úy thống lĩnh đội ngũ này là Tằng Phi Hùng, phụ thân y đã điên gần hai mươi năm, lại mắc chứng hư kiệt, tiền thuốc mỗi tháng còn nhiều hơn cả bổng lộc của y, hiện giờ y đã nợ ngập đầu. Hạ Thuần Hoa hứa hẹn, nếu y chịu dẫn đội đi một chuyến đến Bàn Long Sa Mạc, mọi nợ nần sẽ được xóa sạch, Tằng lão gia có thể an hưởng tuổi già, có thuốc uống, có người hầu hạ, cuối cùng còn có người mặc áo tang đội mũ hiếu đưa tiễn.
Trong thời buổi binh hoang mã loạn này, muốn có một cái chết yên lành có lẽ còn khó hơn giàu lên gấp mấy lần.
Thế là, Tằng Phi Hùng đã đến.
Lúc này là canh năm, trời còn chưa sáng, đội ngũ đã chỉnh tề ở cổng bắc Hắc Thủy thành, chờ quốc sư làm lễ tiếu.
Nơi đây đã dựng sẵn tế đàn, Tôn Phu Bình tắm gội từ trước, thay một bộ trường bào màu vàng tươi bước lên đài.
Y phục màu này chỉ có cửu ngũ chí tôn và quốc sư được mặc, người khác mặc vào sẽ bị chém đầu.
Hạ Linh Xuyên rất hứng thú, bởi vì việc tế thần ở thế giới này không phải chỉ đơn giản là dùng kiếm gỗ đào, nước bùa, rồi niệm “cấp cấp như luật lệnh” là xong.
Tôn Phu Bình lấy cây trượng ra, khẽ gõ xuống đất, con quái thú trên đầu trượng liền ngẩng đầu lên trời, gầm rống vang dội.
Con quái vật này mũi rộng miệng to, mắt lồi râu cằm, tiếng gầm như bò rống, chấn động khắp nơi.
Người đi đường hiếu kỳ, tụ lại thành một đám đông vây xem.
Quái thú gầm lên ba tiếng, tiếng sau to hơn tiếng trước, tiếng cuối cùng như sấm rền, làm màng nhĩ người ta ong ong.
Như để đáp lại tiếng gầm của quái thú, mây trên trời nhanh chóng dày lên, đen kịt, cuối cùng ở nơi sâu nhất trong đám mây nổ ra vài tia sét, tiếng sấm ầm ầm truyền xuống.
Đây gọi là thiên nhân giao cảm.
Hơn mười hơi thở sau, trời lại đổ mưa.
Đám mây chỉ ở trên đầu đội quân, nên mưa cũng chỉ rơi xuống người binh sĩ, còn đám đông đứng xem quần áo tóc tai vẫn khô ráo, không hề bị ướt.
Khả năng khống chế chuẩn xác như vậy, thật đáng nể.
“Quái thú trên đầu trượng là Nhai Tí, có khả năng hô phong hoán vũ, nhưng thiếu mất hai cái sừng.” Hạ Việt đứng bên cạnh huynh trưởng lẩm bẩm, “Tôn Quốc Sư tại sao không dùng khí vận để cầu mưa, như vậy không phải đỡ tốn sức hơn sao?”
Hắn nói rất nhỏ, nhưng Niên Tùng Ngọc vẫn nghe thấy: “Không thể dùng, e rằng lát nữa làm lễ tiếu sẽ sinh chuyện.”
“Đây không phải lễ tiếu sao?” Hạ Linh Xuyên đứng giữa hắn và nhị đệ, dùng thân mình làm lá chắn ngăn cách hai người, “Vậy quốc sư đang làm gì?”