TRUYỆN FULL

[Dịch] Tiên Nhân Sau Khi Biến Mất

Chương 19: (1)

Niên Tùng Ngọc dù lửa giận ngút trời, há dám ra tay công khai ở đây?

Hai người như gà chọi nhìn nhau chòng chọc một lúc lâu, Hạ Việt không quan tâm, chỉ có Tôn Phu Bình lên tiếng hòa giải: “Chuyện của hạ nhân, Niên đô úy làm sao mà biết rõ được? Đợi hắn trở về hỏi lại sẽ biết. Rốt cuộc Hạ công tử bị thương thế nào? Chuyện này rất hệ trọng, đừng nên đánh trống lảng.”

Hạ Linh Xuyên thở dài một hơi: “Khoảng năm mươi ngày trước, ta đến Hồ Lô Sơn săn bắn, kết quả bị một con Sa Báo tấn công rơi xuống vách núi, sau khi được khiêng về thì hôn mê mấy ngày trời mới tỉnh lại.”

Niên Tùng Ngọc thiếu chút nữa là mắt tóe ra lửa: “Hôm qua sao ngươi không nói?” Tên nhóc này đang giả vờ cái gì chứ?

Tôn Phu Bình lại chỉ hỏi vào trọng điểm: “Vậy con Sa Báo đó đâu?”

“Chết rồi, được khiêng về cùng với ta.” Hạ Linh Xuyên nhún vai, “Sau khi tỉnh lại, ta đã ra lệnh cho người phanh thây con Sa Báo. Thứ này suýt nữa đã hại chết ta, ta phải phanh thây nó ra thành tám mảnh, những bộ phận của nó đã được mang ra chợ bán rồi.” Hắn tiện tay chỉ về phía đông, “Nơi này có rất nhiều thương nhân, họ đều có hứng thú với da lông, móng vuốt, lưỡi, nhãn cầu, nội đan của yêu quái, sẵn sàng trả giá cao.”

“Chúng ta biết hai vị đang nghĩ gì.” Hạ Việt đúng lúc lên tiếng, “Hôm qua biết được con Sa Báo tập kích huynh trưởng là do các ngươi đả thương, phụ thân tuy chưa tỏ thái độ, nhưng đã phái người truy tìm tung tích xác Sa Báo.”

Lời này ẩn chứa gai góc, đáng tiếc đâm vào người hai kẻ đối diện lại chẳng hề hấn gì. Tôn Phu Bình đảo mắt: “Hạ quận thủ thật sự có thể tra ra sao?”

Hạ Việt mỉm cười: “Tất nhiên sẽ dốc toàn lực.”

Đùa sao, lời đảm bảo này tất nhiên là không thể nói ra được.

Tôn Phu Bình im lặng một lúc mới nói: “Đúng rồi, trước khi lên đường lần này, Đại Tư Mã có gửi thư nhắc tới, nếu có thể giải trừ được tai họa cho quốc đô, tài năng của Hạ đại nhân không cần phải lãng phí ở nơi non sâu nước độc này nữa.”

Huynh đệ nhà họ Hạ cùng lúc biến sắc: “Ý của ngài là, không, ý của Đại Tư Mã là…?”

“Điều về kinh đô, đề bạt lên chức Trị Thư Thị Ngự Sử!”

Mấy lão quan giảo hoạt này, sao có lúc lại thẳng thắn như vậy? Hạ Linh Xuyên bật người đứng dậy: “Đại Tư Mã quả là tuệ nhãn tinh tường, kim khẩu ngọc ngôn!” Vừa nói, hắn vừa đưa tay về phía Tôn Phu Bình.

Tôn Phu Bình đưa tới một phong thư, dấu hỏa lạp vẫn chưa mở.

Rõ ràng đây là lá thư Đại Tư Mã đã chuẩn bị từ sớm, chuyên để chuyển cho Hạ Thuần Hoa.

Mặc dù việc đề bạt quan viên không thuộc thẩm quyền của Đại Tư Mã, nhưng ông có uy vọng lớn trong triều ngoài nội, muốn thúc đẩy chuyện này cũng không khó.

Tôn Phu Bình thản nhiên nói: “Hy vọng Hạ quận thủ đừng phụ lòng mong mỏi của Đại Tư Mã.”

Hạ Linh Xuyên tươi cười rạng rỡ: “Vậy thì đương nhiên là không rồi.”

Hạ Việt cũng nói: “Chúng tôi sẽ dốc toàn lực truy tìm manh mối của Sa Báo, tin rằng sẽ sớm có hồi âm.”

Hai người đứng dậy: “Vậy thì chúng ta chờ tin tốt của Hạ quận thủ.”

Tôn Phu Bình đang định bước ra ngoài, Niên Tùng Ngọc lại quay đầu đánh giá Hạ Việt: “Hạ nhị công tử, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Mười bốn.”

“Ta ở Vọng Tân đã nghe nói, thứ tử của Thiên Tùng quận Thái thú thông minh điềm tĩnh, không ngờ lại có phong thái tú dật thế này, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.”

Tên này đột nhiên lại bình phẩm lão nhị, hắn muốn làm gì đây? Hạ Linh Xuyên chỉ vào mình, nói chen vào: “Vậy còn ta thì sao, người ngoài có bàn tán gì không?”

Niên Tùng Ngọc cười nói: “Có chứ, vàng ngọc bên ngoài.”

Ai cũng biết trọng điểm nằm ở câu tiếp theo chưa nói ra, nhưng Hạ Linh Xuyên lại đắc ý: “Có mắt nhìn, có mắt nhìn.”

Hạ Việt khẽ ho một tiếng: “Đại ca, tiễn khách.”

Hạ Linh Xuyên còn chưa xoay người, Niên Tùng Ngọc đột nhiên nói: “Khách điếm mà quốc sư và ta ở vừa thấp vừa chật chội, ta thấy phủ đệ của Hạ quận thủ có phong thái Đại Đô, nhà cửa lại rộng rãi, không biết có thể cho hai vị khách này tá túc được không?”

Huynh đệ họ Hạ và Tôn Phu Bình đều sững sờ.

“Chuyện này đương nhiên là…” được.

Trong Hạ trạch có rất nhiều phòng trống, Hạ Việt nhanh chóng báo cho Ứng phu nhân, sắp xếp cho hai vị khách quý mỗi người một viện riêng.

Người hầu chạy tới khách điếm, mang hành lý của hai người về, thế là xem như chính thức vào ở.

Sau một hồi bận rộn, hai vị khách cuối cùng cũng được an trí ổn thỏa.

Đợi đám người hầu lui ra hết, Niên Tùng Ngọc nhìn cánh cửa lớn đóng chặt của sân viện: “Quả nhiên con báo rơi vào tay bọn họ. Tên họ Hạ không có một lời nào là thật, xác báo nói không chừng vẫn còn ở nhà hắn.”

“Cứ cho là còn thì cũng đã được cất giấu ổn thỏa rồi.” Tôn Phu Bình đối diện với ánh mắt âm u của hắn, “Ngươi không phải là đang muốn trèo tường qua đó giết người đoạt bảo đấy chứ? Không được đâu, phải nghĩ cho kế hoạch sau này. Đại Tư Mã đoán không sai, Hạ Thuần Hoa sẽ nhân cơ hội này để ra điều kiện, cò kè mặc cả.”

Nếu Hạ Thuần Hoa cúi đầu nghe lệnh, ông cũng sẽ không lấy ra phong thư mà Đại Tư Mã đã chuẩn bị sẵn.

Niên Tùng Ngọc cười lạnh: “Chỉ là một quận thủ biên ải, một tên quan nhỏ như hạt vừng, cũng dám sư tử ngoạm?”

“Vào thời điểm mấu chốt này, nói không chừng là hắn dám đấy. Đại Tư Mã từng khen ngợi hắn mấy lần, người này không giống với bọn quan lại bất tài thông thường.”