Bên ngoài Tố Hồng Thính là một khu vườn nhỏ.
Hai cha con vừa bước qua cổng vườn đã thấy trong sảnh có hai bóng người.
Hạ Thuần Hoa hơi nghiêng đầu, giọng nói rất nhỏ: "Hôm trước gặp giữa phố, chính là hai người này sao?"
Hạ Linh Xuyên cũng đã thấy khách, vội vàng gật đầu: "Vâng, chính là họ!"
Hôm đó, hai người này phi ngựa giữa chợ, suýt nữa giẫm phải một đứa trẻ, sau đó ra khỏi cổng thành đi thẳng về phía đông bắc.
Hạ Thuần Hoa hai ngày nay chưa về nhà, Hạ Linh Xuyên cũng không có dịp bẩm báo, không ngờ ông cũng đã biết rồi.
Là ai đi báo vậy?
Chắc chắn là Hào thúc.
Hạ Linh Xuyên một lần nữa cảm nhận được năng lực kiểm soát tinh vi đến từng chi tiết của phụ thân, dù là đối với hai người con trai hay đối với cả Hắc Thủy Thành.
Hình như có chút đáng sợ.
Trong nháy mắt đã vào sảnh, Hạ Thuần Hoa nhìn hai vị khách không mời mà đến: "Xin hỏi, quý khách từ đâu tới?"
Thiếu niên áo bào trắng mà Hạ Linh Xuyên gặp hôm trước, hôm nay đã đổi sang một bộ cẩm y màu xanh biếc, vai áo có thêu lụa. Ăn mặc trang trọng như vậy là để thể hiện sự tôn trọng đối với chủ nhà.
Hắn cuối cùng cũng nhìn thấy được diện mạo thật của người áo xám.
Người này trạc lục tuần, dáng người cao gầy, đã là một lão nhân râu tóc bạc trắng, nhưng đôi mắt lại rất sáng, dường như có thể nhìn thấu lòng người, moi ra những bí mật thầm kín nhất.
Thiếu niên cười nói: "Ta là Niên Tùng Ngọc, Dương Võ Đô Úy của Nhạc Thành, Tầm Châu, phụng mệnh gia phụ Niên Tán Lễ đến đây!" Sau đó giới thiệu người đồng hành bên cạnh, "Vị này là Quốc sư của Đại Diên quốc, Tôn Phu Bình Tôn quốc sư!"
Dù cho Hạ Thuần Hoa có định lực hơn người, lúc này cũng không khỏi kinh hãi biến sắc: "Cái gì!"
Niên Tùng Ngọc thì thôi, ông đã biết Châu mục Tầm Châu Niên Tán Lễ phái người tới, cùng lắm là không ngờ lại là thứ tử của Niên Tán Lễ.
Còn việc Tôn quốc sư lộ diện, thật sự nằm ngoài dự liệu của ông.
Quốc sư!
Diên quốc có tổng cộng ba vị quốc sư, vị nào cũng có năng lực thần quỷ khó lường.
Bình thường họ có thể trợ giúp quân vương điều hòa khí vận quốc gia, thời chiến lại là đại sát khí đáng sợ nhất, chỉ cần thời cơ thích hợp, thậm chí có sức mạnh một đòn định càn khôn.
Là mục tiêu cuối cùng của vô số thuật sĩ, vị Tôn quốc sư này đáng lẽ nên ở kinh đô hưởng thụ cung phụng, đột nhiên chạy đến nơi đất cằn sỏi đá này làm gì?
Hạ Thuần Hoa cũng không màng thất lễ, ngưng thần đánh giá một hồi lâu mới thở ra một hơi: "Quả nhiên là Tôn quốc sư, hạ quan thất lễ rồi!"
Tôn Phu Bình khẽ cười: "Đại điển tế trời hai mươi năm trước, ta nhớ Hạ tế tửu có dẫn theo đứa cháu thứ ba tham dự, chính là ngươi!"
"Đúng là vật đổi sao dời." Hạ Thuần Hoa có chút cảm khái, quay người chỉ vào con trai cả, "Đây là khuyển tử, Hạ Linh Xuyên."
Ông từng ở kinh đô mười mấy năm, đã gặp vị Tôn quốc sư này trong nhiều dịp. Hai mươi năm trôi qua, Tôn quốc sư cũng đã già đi, nhưng đường nét vẫn như cũ, Hạ Thuần Hoa nhìn kỹ vài lần cũng nhận ra.
Hạ Linh Xuyên chỉ đành bước lên hành lễ.
Niên Tùng Ngọc cười với hắn: "Nhanh vậy đã gặp lại rồi."
"Còn phải nói sao?" Nghe ra ý tứ sâu xa trong lời hắn, Hạ Linh Xuyên lập tức cười rạng rỡ hơn, "Xem ra Niên đô úy và ta thật có duyên."
Hạ Thuần Hoa lộ vẻ ngạc nhiên: "Sao thế, hai người từng gặp nhau rồi à?"
Niên Tùng Ngọc chưa kịp mở miệng, Hạ Linh Xuyên đã giành lời giải thích: "Phụ thân không biết, hôm trước ta đang ăn cơm ven đường thì tình cờ gặp hai vị quý khách đi qua. Lúc đó trên phố đông đúc, Niên đô úy còn ra tay cứu một đứa trẻ, giúp nó không bị ngựa xéo!"
Hào thúc vừa bước vào hậu sảnh nghe thấy câu này, da mặt co giật.
Hạ Thuần Hoa "ồ" một tiếng: "Thì ra là vậy, Niên đô úy tuổi trẻ tài cao, lại hiếm có lòng nhân hậu."
Bốn người cùng mỉm cười, lòng dạ biết rõ nhưng giả vờ hồ đồ.
Hạ Linh Xuyên lại rất hiểu, chức quan của Niên Tùng Ngọc lớn hơn mình, chức quan của cha Niên Tùng Ngọc cũng lớn hơn cha mình, chuyện va chạm nhỏ hôm trước nên cho qua, mau chóng vào vấn đề chính.
Dù sao hắn cũng có dự cảm, vấn đề chính cũng sẽ chẳng vui vẻ gì.
Niên Tùng Ngọc cười cười, quả nhiên không nhắc lại chuyện này nữa: "Hạ đại nhân, ta và Quốc sư thân mang trọng trách, đi suốt ba ngày ba đêm mới tới được đây."
Hạ Thuần Hoa cũng rất chu đáo: "Hai vị đường xa vất vả, tối nay hãy nghỉ lại ở Bạch Thạch Lâu, đó là biệt quán tốt nhất của Hắc Thủy Thành." Nói xong liền quay đầu gọi người hầu tới, thay trà nóng cho hai vị khách.
Thấy ông không hỏi, Niên Tùng Ngọc đành phải tự mình nói tiếp: "Nhiệm vụ này, e rằng còn cần Hạ đại nhân tương trợ."
Hạ Thuần Hoa "ừm" một tiếng: "Xin mời cho biết tường tận."
Niên Tùng Ngọc nghiêm giọng nói: "Hạ đại nhân có biết, Ngọa Lăng Quan đã thất thủ rồi không?"
Hạ Thuần Hoa kinh hãi, suýt nữa nhảy dựng lên. Ông không còn giữ được vẻ bình tĩnh: "Ngươi nói gì! Ngọa Lăng Quan bị công phá?"
Ngọa Lăng Quan? Hạ Linh Xuyên lập tức tìm kiếm địa danh này trong đầu, nhưng nguyên thân dường như không mấy quan tâm, chỉ biết nó hình như ở trung bộ Diên quốc, gần đó có sông có núi.
"Sao có thể như vậy được?" Hạ Thuần Hoa trầm giọng nói, "Ta có nghe nói phản quân ở hai nơi Bộ Tân và Hoành Xuyên đã hợp quân vào tháng năm, bắt đầu công đánh Ngọa Lăng Quan. Nhưng Ngọa Lăng Quan chiếm giữ địa thế hiểm yếu, mười mấy năm nay liên tục được gia cố, dễ thủ khó công. Huống chi người trấn thủ là Triệu Dung Lược, được mệnh danh là ‘Thiết Dũng tướng quân’, binh hùng lương thực đầy đủ, sao có thể bị đám giặc cỏ dễ dàng phá được!"
Theo ông dự tính, Ngọa Lăng Quan ít nhất cũng có thể cầm cự được một hai năm, đến lúc đó mối họa phản loạn sẽ tự tan.
"Hạ đại nhân ở nơi xa xôi như Kim Châu mà hiểu rõ tình hình chiến sự ở trung bộ còn hơn nhiều bậc quyền quý ở kinh thành." Niên Tùng Ngọc trầm giọng nói, "Đáng tiếc, ‘Thiết Dũng tướng quân’ trong lúc loạn chiến đã bị thương ở mắt phải, không qua khỏi mà chết. Hắn vừa chết, lòng quân lập tức tan rã, các tướng lĩnh nảy sinh mâu thuẫn, quân phản loạn nhân cơ hội đó công thành. Nửa tháng trước, có nội gián lén mở cổng thành, cho quân phản loạn tràn vào."
Một nơi trọng yếu như vậy lại không đánh mà vỡ. Trong Tố Hồng Thính lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng thở của Hạ quận thủ ngày một nặng nề.
"Ngài cũng biết tầm quan trọng của Ngọa Lăng Quan đối với vùng trung tâm Diên quốc." Niên Tùng Ngọc nhìn thẳng vào ông nói, "Nó trấn giữ Phong Lăng Độ Khẩu quan trọng nhất của Hồng Xuyên, hiện lại đang là mùa nước lớn, mùa hè vừa qua mấy trận mưa rào, nước sông cuồn cuộn, nếu quân phản loạn thuận dòng xuôi xuống, có thể vòng qua các cửa ải dày đặc trên bờ, đổ bộ thẳng vào Thạch Hoàn Thành ở hạ du——"
Hắn nhấn mạnh từng chữ: "Nơi đó, cách quốc đô không quá mười lăm dặm!"
Mười lăm dặm, đối với kỵ binh phi hết tốc lực, chỉ trong nháy mắt là tới.
Hắn giải thích rất rõ ràng, ngay cả Hạ Linh Xuyên không rành địa lý Diên quốc cũng cảm nhận được sự nghiêm trọng của tình hình. Cả nhà hắn ở nơi biên thùy xa xôi, thay thiên tử giữ cửa nước. Nhưng nếu quốc đô cũng thất thủ, họ còn khổ sở canh giữ nơi này làm gì nữa?
Hạ Thuần Hoa chỉ cảm thấy hơi thở ra toàn là khí lạnh: "Quân phản loạn hiện đã đến đâu rồi?"
"Vẫn còn ở Ngọa Lăng Quan."
Hửm? Cha con họ Hạ đều sững sờ, phản quân khó khăn lắm mới chiếm được Ngọa Lăng Quan, sao lại không thừa thế xông lên? Binh quý thần tốc mà.
Nhưng Hạ Thuần Hoa thoáng chốc đã hiểu ra: "Đường thủy có vấn đề?"
"Phó tướng của Triệu Dung Lược là Hứa Đại Hữu khi thành bị phá đã tập hợp tàn quân, đốt sạch thuyền bè trong bến. Quân phản loạn dù chiếm được Ngọa Lăng Quan cũng không có thuyền để dùng. Gần đây lại mưa nhiều, muốn đốn gỗ đóng thuyền mới ít nhất cũng phải mất hơn năm mươi ngày."
"Dù sao cũng là trời cao thương xót, cho chúng ta tranh thủ được chút thời gian này. Hiện tại quân đội các nơi đang đổ về Ngọa Lăng Quan, nhưng tình hình không mấy lạc quan." Quốc sư Tôn Phu Bình tiếp lời, "Vận mệnh của Đại Diên quốc có thể tiếp tục hay không, có lẽ phải trông vào năm mươi ngày này."