TRUYỆN FULL

[Dịch] Tiên Nhân Sau Khi Biến Mất

Chương 92: Lòng người trăm nẻo

Thu nhận lưu dân, vốn chẳng phải nghĩa vụ của Bàn Long Thành.

Thê tử nghẹn lời, bọn họ đã không nhà để về, còn có thể có lập trường gì?

Hạ Linh Xuyên khẽ nói: “Tên nam nhân kia chẳng phải thứ tốt lành gì, con la của hắn tuy đã già, nhưng vẫn có thể cõng được hai lão nhân gầy gò.”

Đôi lão phu thê kia đều rất gầy, hai người cộng lại nhiều nhất cũng chỉ một trăm bảy tám mươi cân.

Thê tử kinh ngạc: “Vậy hắn?”

Nàng lén nhìn sang, quả nhiên con la kia tuy hơi khập khiễng, nhưng thực ra bước đi khá vững vàng.

“Hắn chỉ là không nỡ của cải mà thôi.” Hạ Linh Xuyên giải thích, “Thống lĩnh cũng nhìn ra điểm này, mới bảo hắn vứt bỏ của cải, đỡ phụ thân lên lưng la. Nhưng nếu không có tiền tài, người này khó mà lập thân ở nơi mới, phụ mẫu tuổi già không thể làm công kiếm tiền, lại còn thêm hai miệng ăn.”

“Hắn không chịu, thống lĩnh đương nhiên sẽ không cưỡng cầu. Lão phụ nhân tự mình lên núi, cũng là đã hiểu rõ tâm tư của nhi tử.” Hoặc là lòng đã nguội lạnh, hoặc là không nỡ buông tay bạn đời.

Phu phụ Lưu Tam Tửu nghe xong, nhìn nhau không nói nên lời.

Có những chuyện không thể đào sâu, bóc tách ra xem toàn là dơ bẩn.

Cứ thế lại đi thêm một khắc đồng hồ, kỵ binh từ phía sau tới lớn tiếng hô hoán: “Đi nhanh lên, tất cả đi nhanh lên, địch quân đuổi tới rồi!”

Tiếng sấm cuồn cuộn trên trời cũng không có uy lực kinh người bằng câu nói này, trong hàng ngũ dài dằng dặc lập tức bùng lên tiếng thét chói tai, tiếng kêu gào thảm thiết, tốc độ hành quân quả nhiên cũng tăng lên rõ rệt bằng mắt thường.

Lúc này mà tụt lại phía sau, thì thật sự chỉ có một con đường chết!

Đi đường trong đêm mưa không dễ dàng, Hạ Linh Xuyên liền trông thấy rất nhiều người chạy lảo đảo, ngã xuống đất rồi lại khó khăn bò dậy.

Rất nhiều người già yếu thì sau khi ngã xuống lại bị người khác giẫm lên mấy bước, rồi không bao giờ đứng dậy nữa.

Hạ Linh Xuyên không kìm được mà nhắm mắt lại.

Dẫu biết lịch sử đã trôi theo gió bụi, tất cả những gì trước mắt đều là hư ảo, nhưng hắn đã từng đến và từng chứng kiến, trong lòng như bị đè một tảng đá lớn, nặng trĩu khó chịu.

Sinh mạng con người trên mảnh bình nguyên này, so với cỏ dưới chân họ, gà trong lồng họ, thì có khác biệt gì lớn?

Mặc người xâu xé, có thể coi nhẹ, có thể xem thường.

Ngay lúc này, tốc độ của đoàn người đột nhiên chậm lại, phía trước nổi lên hỗn loạn.

Người sau chen lấn người trước, đường đã tắc lại.

Hạ Linh Xuyên thính tai, có thể nghe thấy tiếng quát mắng từ phía trước.

Đám đông chính là như vậy, càng vội, càng loạn, càng dễ mắc sai lầm.

Đứng ở đây chỉ có thể nhìn thấy gáy của hàng người phía trước, Hạ Linh Xuyên đặt gói đồ xuống đất, thoăn thoắt trèo lên cây hồ dương nửa khô bên cạnh.

Thời tiết khắc nghiệt, đứng cao dễ bị sét đánh, nhưng rủi ro này hắn cũng chấp nhận.

May mắn thay hai tia chớp tiếp theo đánh xuống nơi xa, còn tiện thể chiếu sáng cho hắn. Mượn ánh sáng, hắn trông thấy bên bờ sông phía trước chen chúc mấy chục cỗ xe ngựa.

Trên xe ngựa đều chất đầy những chiếc hòm lớn, hiển nhiên trong đám người tị nạn cũng có phú hộ.

Những chiếc đã qua thì không cần nói, nhưng có lẽ là đồ đạc trong hòm quá nặng, hoặc có lẽ là mặt đất quá lầy lội, có bảy tám cỗ xe ngựa căn bản không thể lên dốc, mặc cho phu xe quất roi thế nào, ngựa vẫn rên rỉ từng hồi, xe ngựa cứ thế lún sâu trong bùn không nhúc nhích.

Phía sau còn hai ba chục cỗ xe ngựa đang xếp hàng chờ đợi.

Lúc này đoàn người đã đi đến bờ sông, một bên là vách núi, một bên là dòng sông, con đường ở giữa không rộng, nhiều nhất cũng chỉ đủ cho ba cỗ xe ngựa đi song song.

Hơn nữa đây còn là một con dốc đứng.

Tất cả những người đến sau đều bị chặn đường.

Những người tay không như Hạ Linh Xuyên vẫn có thể trèo qua xe ngựa; nhưng ai đi tị nạn mà không mang theo gia sản? Những người dắt bò, đẩy xe, mang theo toàn bộ gia sản, căn bản là có chắp cánh cũng khó bay.

Phía sau có truy binh, dân tị nạn đều đã đỏ mắt vì lo lắng, cũng chẳng khách khí với bọn họ, xông lên kéo lê xe ngựa.

Nào ngờ trong hàng xe vang lên một tràng hô hoán, hai mươi mấy tiêu sư chạy ra, một tay cầm vũ khí sáng loáng, một tay xô đẩy dân tị nạn: “Lùi lại, tất cả lùi lại, không muốn sống nữa sao?”

Hai bên bắt đầu chửi bới lẫn nhau.

Đương nhiên tình hình lúc này, chửi bới không giải quyết được vấn đề, chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa.

Vậy nên mấy chục hơi thở sau, phía dân tị nạn ra tay trước, có người vớ lấy bùn đất dưới chân ném về phía tiêu sư. Phía sau lập tức phản công, hiện trường hỗn chiến thành một đoàn.

Hạ Linh Xuyên đếm sơ qua, trước sau nửa tuần trà, ít nhất cũng có hơn chục người bị thương.

Xe ngựa thì một cỗ cũng không bị dịch chuyển. Không thể không nói, những tiêu sư này vẫn khá tận trách.

Sự hỗn loạn ở đây nhanh chóng gây chú ý cho quân Đại Phong. Cố nhân của Hạ Linh Xuyên lại đến, lần này phía sau y còn theo hơn chục thủ hạ.

Tình hình hiện trường rõ ràng như ban ngày, y cũng không nghe hai bên nói lời vô ích, để tránh lãng phí thời gian: “Những cỗ xe ngựa này là của ai, đứng ra đây!”

Trong hàng xe chạy ra một gã béo mặc gấm vóc: “Vị quân gia này, quý danh?”

“Tiêu.”

“Tiêu gia, ta là quản sự của Tôn quận thủ Tôn đại nhân! Đây đều là đồ của Tôn phủ, xin ngài giúp bọn ta đẩy lên…”

Thống lĩnh phất tay: “Lập tức dời đi, nhường đường cho người khác!”

Gã béo cuống quýt: “Quân gia, lô hàng này đều là vật tư quý giá, có quân tư của quận thủ đại nhân vận chuyển đến Bàn Long Thành, đây đều là chuyện hai bên đã bàn bạc từ trước! Ví như binh giáp, vũ khí mà quý quân có thể dùng…”

Lúc này Bàn Long Hoang Nguyên đã sớm rơi vào trạng thái chiến sự giằng co kéo dài, quân tư, lương thực là huyết mạch của thành trì. Thống lĩnh nghe xong cũng rất coi trọng, trực tiếp nói: “Mở hòm kiểm tra!”

Thương đội nghe lệnh mở hòm, nhưng có cái nhanh có cái chậm, trong những chiếc hòm mở trước quả nhiên sáng loáng toàn là vũ khí, giáp trụ, thuốc men và các loại vật tư quân sự khác.

Gã béo lớn tiếng nói: “Quân gia, ta không lừa ngài chứ?”

Thống lĩnh vung tay, chúng kỵ binh tiến lên, mở tất cả những chiếc còn lại.

Hạ Linh Xuyên đứng trên cao nhìn xuống, lập tức nhìn ra trong mấy chục chiếc hòm xe này, chỉ có khoảng mười hòm là quân tư, còn lại đều là các loại của nả, vàng bạc châu báu, trang sức quý giá, rồi đến y phục, đồ cổ, đồ gia dụng nhỏ, vân vân, chỉ sợ người không nghĩ ra, chứ không có gì là không thể chứa ở đây.

Vừa lúc một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng một hòm đồ vàng lấp lánh, thậm chí trong đó còn có một chiếc bồn cầu vàng cỡ nhỏ…

Gã béo lau trán, cũng chẳng biết là lau mồ hôi hay lau nước mưa.

Đám đông im lặng mấy hơi thở, ngay sau đó tiếng chửi rủa như thủy triều dâng.

Thống lĩnh mặt không biểu cảm hạ lệnh: “Tháo ngựa xuống, kéo quân tư lên! Những thứ khác, tất cả đẩy ra!”

Gã béo vô cùng hoảng hốt, xông lên nắm lấy tay y nói: “Không thể được, tuyệt đối không thể! Vứt bỏ gia sản của Tôn quận thủ, ngài cũng không thể nào ăn nói với chỉ huy sứ!”

Thống lĩnh hất tay hắn ra, liền có một nén vàng bay ra: “Mau đẩy đi, ngây ra đó làm gì! Dọn đường càng nhanh, lên đường càng sớm!”

Đây là quân lệnh, có vui lòng tuân theo không?

Đám đông vây xem: Đương nhiên!

Bọn họ ào ào xông lên, giúp quân Đại Phong đẩy hàng tư của Tôn phủ ra, rồi lại tháo ngựa xuống, thêm vào những cỗ xe vận chuyển quân tư.

Trong quá trình này, đương nhiên có vài thường dân vớ lấy của nả của Tôn phủ, lén lút giấu đi. Gia bộc của Tôn phủ nhìn thấy, xông lên bắt trộm, hiện trường càng thêm hỗn loạn.

Lúc này lại có một nam tử khoảng ba mươi tuổi từ phía sau xông tới, một tiếng rống lớn: “Ai dám động vào đồ của Tôn gia ta!”

Hắn chỉ vào thống lĩnh mắng: “Ngươi thật to gan, phụ thân ta Tôn quận thủ và Chung chỉ huy sứ tương trợ nhau mười năm, gan mật soi tỏ! Nay Uy Thành đã thất thủ, các ngươi những binh lính ma mãnh này dám bỏ đá xuống giếng, cướp đoạt tài vật của nhà ta…”

Dùng chiếc bồn cầu vàng này, xin được gửi chút lòng thành kính đến ngài Saul & Goodman vĩ đại