Chu Thanh lúc này mới biết, thì ra trong bí cảnh động phủ, ngọn đèn kia tên là Ngọc Hư Lưu Ly Đăng. Đã mang tên này, lẽ nào nó xuất từ thần cung Côn Lôn, cùng một mạch với Nguyên Thủy Đạo Nhân?
Hi Huyền lại nói: “Thực lực của Thanh Đế thật ra không thua gì Kim Mẫu, y sở dĩ vẫn lạc là có liên quan đến Nguyên Thủy Đạo Nhân. Ngọn đèn này vốn dĩ suýt chút nữa đã hoàn toàn xóa sổ đại đạo tàn ảnh của Thanh Đế, may mà ta đến kịp thời mới giữ lại được đạo tàn ảnh này, chỉ không ngờ, Nguyên Thủy nhất mạch lại hẹp hòi đến vậy…”
Chu Thanh cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao Cảnh Huyền lại tung một chỉ với Hi Huyền, thì ra là bởi nàng đã giúp tàn ảnh đại đạo của Thanh Đế tiếp mệnh.
Hi Huyền dùng thần tiên sát kiếp để trả nhân quả cho Kim Mẫu và Nguyên Thủy là một chuyện, nhưng nàng cứu tàn ảnh đại đạo của Thanh Đế lại là chuyện khác.
Chẳng trách tàn ảnh đại đạo của Thanh Đế lại thân cận với Hi Huyền đến vậy, thậm chí còn dùng chút sức lực cuối cùng để giúp nàng giữ lại một tia sinh cơ.