Trong lòng Nguyên Thần ít nhiều có chút suy đoán, thấy Ngọc Hoành nói như vậy, trong lòng nghĩ xem ra Ma giới diệt thế, sau khi thiên đạo phá diệt, cũng sẽ sinh ra dưỡng liệu để tiến giai luyện hư, quả nhiên không phải chuyện vô căn cứ.
Đương nhiên, loại truyền ngôn này, dù là thật, cũng tốt nhất đừng mạo hiểm này.
Kỳ thực y ẩn ẩn đoán được, Ngọc Hoành cố ý muốn hai thanh sát kiếm kia lại trưởng thành lớn mạnh thêm chút nữa, như vậy, mới có thể tạo thành uy hiếp trí mạng đối với tồn tại như bọn họ.
Nữ nhân này quả nhiên tâm ngoan.
“Dựa vào có Thái Nguyên tiên quang, liền cứ thế không hề sợ hãi sao?” Nguyên Thần thầm nghĩ trong lòng. Y đoán được tâm tư của Ngọc Hoành, cũng không lo lắng, bởi vì sự thần diệu của Đạo Đức Kiếm, cũng không phải Ngọc Hoành, Câu Trầm có thể biết được.