Tiêu Nhược Vong nghe vậy, nói: "Để Tần sư điệt chê cười rồi."
Tần Thanh mỉm cười nói: "Sao lại thế được. Ta biết sư bá lo lắng không phải chuyện Thiên Hà Chân Pháp, mà là lo cho đệ tử tông môn. Kỳ thực ta thấy cho dù dùng một trăm năm, thậm chí vài trăm năm, mới xuất hiện Kim Đan thượng phẩm đầu tiên, cũng không sao cả. Nếu bọn họ không thể kiên định đi theo sư tổ, chi bằng sớm rời đi, tìm kiếm con đường mà bọn họ cho là đúng. Sư phụ ta từng nói, kiên trì đạo lộ, kiên định bản tâm, đây là chuyện quan trọng nhất trong tu hành."
Tiêu Nhược Vong thở dài: "Vậy cũng phải đi đúng đường mới được chứ. Ta sẽ lại khuyên nhủ bọn họ, kiên nhẫn thêm chút nữa."
Tần Thanh mỉm cười nói: "Vậy ta cùng ngươi đi khuyên nhủ bọn họ, dù sao bọn họ cũng rất nể mặt ta."
So với sự từ hòa của Tiêu Nhược Vong, danh tiếng của Tần Thanh trong tông môn lại chẳng tốt đẹp gì, nàng vốn dĩ thiết diện vô tư, rất nhiều người sợ nàng, nhưng không dám có bất kỳ mạo phạm hay báo thù nào.