Hắn khẽ nói:
“Đúng vậy. Nghe đồn Địa Phế Độc Sát thường tuôn ra từ sâu trong lòng đất, một khi đã trào lên, số lượng tuyệt không thể ít, sao lại chỉ có bấy nhiêu?
Nhưng sư tỷ cứ yên tâm, A Tỳ Sát Châu đã thu thập đủ một phần, lại còn dư ra.”
Cung Đông Tuyết nghe vậy, sắc mặt hơi giãn ra.
Nữ đạo sĩ này nhìn ngắm cảnh vật bốn phía, đặc biệt là cầu thang dưới chân ba người, chợt cất tiếng: