Ngoài Xích Nguyệt Sơn, tại một gò cao bên hồ.
“Quả nhiên! Quả nhiên đúng như bang chủ đã liệu, Ngõa Đồ vẫn luôn ẩn giấu thực lực!” Mạn Tư nhìn Ngõa Đồ một đường tàn sát người chơi, không khỏi kích động. “Lần này Hắc Diệu Võ Quán xem như triệt để tiêu vong. Bằng vào thực lực Võ giả, kẻ dưới Võ giả căn bản không thể đuổi kịp Ngõa Đồ. Chỉ cần Ngõa Đồ diệt trừ Lâm Khải, Hắc Diệu Võ Quán cũng sẽ kết thúc.”
“Mạn Tư đội trưởng, Lâm Khải kia chẳng phải cũng là Võ giả ư?” Ám vệ đội trưởng bên cạnh kỳ lạ hỏi. “Đều là Võ giả, e rằng Ngõa Đồ trong thời gian ngắn cũng khó lòng làm gì được Lâm Khải, huống hồ là diệt sát tại Xích Nguyệt Sơn. Đến lúc đó, Lâm Khải cầm chân Ngõa Đồ, thêm vào các cao thủ Hắc Diệu Võ Quán, e rằng Ngõa Đồ muốn chạy cũng khó thoát.”
“Các ngươi không hiểu. Dù đều là Võ giả, chênh lệch giữa Võ giả với nhau cũng cực kỳ lớn, thậm chí còn lớn hơn chênh lệch giữa người thường và chuẩn võ giả.” Mạn Tư cười nói. “Bang chủ đoán Ngõa Đồ bước vào cảnh giới Võ giả đã ít nhất mười năm. Trong mười năm này, Ngõa Đồ đã có thể xếp vào hàng ngũ đỉnh phong trong số Võ giả sơ giai, e rằng cách Võ giả trung giai cũng không còn xa. Nếu không, Ngõa Đồ cũng không dám mưu đồ Tuần Dạ trấn.”
“Tuần Dạ trấn dẫu sao cũng là vật của con cháu vị cao tầng Hiệp hội nọ. Con cháu của những cao tầng đó tuy không nên thân, nhưng cũng là Võ giả sơ giai hàng thật giá thật.”