“Y Tát Khắc bang chủ, Li Diên không có gạt ngươi, những điều này đều là sự thật, thậm chí chuyện này hiện tại đã truyền khắp các thế lực lớn trong Tứ Vực, phỏng chừng không cần bao lâu thời gian sẽ truyền khắp các nơi trong Tứ Vực.” Hầu Phí nhìn Y Tát Khắc có chút phát cuồng, không khỏi cảm thán.
Khi đó ở Trục Quang Chi Thành, Bạch Vũ bang là một đại bang phái xếp hạng trong trăm bang phái ở dã ngoại, bang chủ Y Tát Khắc càng là hùng chủ khiến cho du dân như hắn phải ngưỡng vọng, không ngừng lớn mạnh Bạch Vũ bang, chen chân vào top năm mươi bang phái dã ngoại, sau đó càng là đứng vững ở ngoại ô thành phố, nhưng hiện tại lại thành tù nhân của Hắc Diệu Võ Quán, thân phận hai bên càng là đảo ngược.
Y Tát Khắc vẫn không tin, cho rằng đây là âm mưu của Hắc Diệu Võ Quán.
“Hầu Phí đại ca, người này thật sự điên rồi.” Li Diên nhìn Y Tát Khắc vẫn luôn lẩm bẩm “các ngươi đang gạt ta”, không khỏi không nói nên lời, “Bọn ta chỉ là người canh giữ địa lao, lừa gạt hắn có ích lợi gì chứ? Có thời gian đó, ta thà đi tích lũy điểm cống hiến để sớm ngày trở thành nội môn đệ tử của võ quán còn hơn.”
“Nội môn đệ tử sao?” Hầu Phí nhìn Li Diên đã bước vào cảnh giới Chuẩn Võ Giả, trong lòng do dự một lát, sau đó thần sắc trên mặt đột nhiên trở nên kiên định, “Chỉ có thể đi tìm quán chủ đại nhân cược một phen.”