Nghe tiếng động, Phương Thái Sơ khẽ khựng lại, bất chợt quay đầu nhìn về phía thư án trong sảnh, chỉ thấy thư sinh kia đứng dậy, khép lại quyển sách trên bàn, vươn vai duỗi người, dáng vẻ có chút lười biếng. Hắn cũng hướng nàng nở một nụ cười hòa ái.
Bốn mắt nhìn nhau, có một thoáng ngẩn ngơ, không biết là vì sợ hãi, hay là chột dạ, ánh mắt Phương Thái Sơ né tránh, hướng về phía Hứa Khinh Chu khẽ vái một cái, dịu giọng nói:
"Vừa rồi thấy tiền bối đang nghỉ ngơi, không dám quấy rầy, chưa được tiền bối cho phép, đã tự tiện xem sách của tiền bối, mong tiền bối đừng trách."
Tiền bối?
Hứa Khinh Chu lắc đầu cười, quả nhiên trong thế giới tu tiên, chỉ có ba loại người, đánh không lại thì gọi tiền bối, ngang tài ngang sức thì gọi đạo hữu, còn lại đều là lũ kiến mà thôi.