Nghe Hứa Khinh Chu nói vậy, dưới đại sảnh tiếng người thưa thớt dần, nhưng khó tránh khỏi những tiếng xì xào bàn tán, đám đông nhìn quanh, khẽ giọng trao đổi với nhau.
Song cũng chỉ dừng lại ở việc bàn tán, chẳng có ai đứng ra nêu ý kiến, ngược lại, càng nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Hứa Khinh Chu.
Trong ánh mắt ấy có chút trong trẻo, có chút ngây ngô, có chút mông lung, lại có chút mờ mịt.
Vấn đề này, quả thực bọn họ chưa từng nghĩ tới.
Hứa Khinh Chu chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trên đài cao, ánh mắt chậm rãi lướt qua mọi người, thấy không ai có ý định lên tiếng, bèn cất giọng từ tốn: