Nhớ khi ấy là mùa xuân.
Một ngày nọ, gió nhẹ mưa bay, bên hồ Vân Mộng Trạch, dương liễu rủ bờ đê ngàn dặm, Hứa Khinh Chu hứng khởi dâng trào, đề bút vung lên, mượn một vần thơ, viết xuống một câu:
"Mưa xuân gió nhẹ hoa xoan rụng, sắc hồng phơn phớt tựa tuyết điểm cát bằng."
Nào ngờ, vô tình lại làm nên một giai thoại.
Nếu hỏi Vân Mộng Trạch nơi nào đẹp nhất, ắt hẳn là chốn mây giăng không rõ lối.