Hứa Khinh Chu từ trong đám người đứng dậy, ngoảnh lại nhìn Hạo Nhiên nhân gian phía sau, sơn hà trong tầm mắt là một mảnh sương tuyết, sát khí ngập trời tuy đã tan đi ít nhiều, nhưng cái lạnh bao trùm nhân gian vẫn cứ dai dẳng không tan.
Chỉ là một chút sát khí, tình cờ đi ngang nhân gian, lại khiến tháng sáu tuyết rơi, nhân gian bạc đầu.
Đây đâu chỉ đơn thuần là hắc ám, cứ ngỡ thiên hạ an lành, nào hay dưới sự an lành ấy vốn đã có những dòng chảy ngầm, âm thầm gây họa.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, thu hồi ánh mắt khỏi sơn hà, nhìn lại bầu trời bao la trước mặt, nơi Nhược Thủy giăng đầy, suy nghĩ miên man, ánh mắt trĩu nặng.
Mọi người bên cạnh đều im lặng không nói.