Sau khi bước vào tiểu trấn, Hứa Khinh Chu mới hay Tô Lương Lương chỉ thích nói nhăng nói cuội, tiểu trấn này không có tên, cứ gọi là tiểu trấn.
Chúng sinh trong tiểu trấn này, đời đời kiếp kiếp đều sống trong thôn của tiểu trấn. Họ thậm chí không hay, thế giới ngoài tiểu trấn còn tồn tại chúng sinh khác.
Tiểu trấn tự cung tự cấp, tựa một quốc gia nhỏ bé, có hệ thống tiền tệ, thể chế giao dịch riêng.
Trừ việc không liên hệ với bên ngoài, còn lại dường như chẳng khác gì nhân gian.
Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, quả thực là một chốn đào nguyên.