Hứa Khinh Chu đứng trên đầu tường, thấy thế gian sinh tử lặp lại, bi thương từ trong mắt sinh ra, lại tan ở trong lòng.
Hắn vẫn là dáng vẻ mười tám tuổi, nhưng sớm đã không còn là thiếu niên ngày xưa.
Sinh và tử.
Hắn không dám nói mình đã hiểu thấu, nhưng cũng đã quen thấy, đã xem nhẹ.
Thư sinh tế thế độ nhân ngàn năm, tự nhiên lòng mang thiên hạ thương sinh.