Vì lẽ đó, trong lòng lại nảy sinh những ý nghĩ khác lạ, thậm chí còn chìm đắm trong đó, quên bẵng cả vị Tiên nhân đang ở bên.
Mãi cho đến khi một vò rượu rỗng từ ngọn cây rơi xuống trước mắt, bọn họ mới sực tỉnh, vị Tiên nhân kia vẫn còn đây.
Ngẩng đầu nhìn lên.
Nữ tử ấy đã đứng dậy, thân ảnh đứng giữa hoàng hôn, tựa như khoác lên mình tấm áo mới dệt bằng ráng chiều, dõi mắt nhìn theo đoàn vân thuyền xa dần.
Ánh mắt nàng khẽ liếc xuống, cười nói: