Lão nhân gia chậm rãi nói:
"Ta ư, một lão già sắp xuống lỗ, một phế vật sống lay lắt chờ chết nơi nhân gian. Ngươi gọi ta lão đầu, lão bất tử, tùy ngươi, đều được."
Bộ Khê Kiều ánh mắt càng thêm trầm xuống.
Lão nhân gia khẽ ngừng lời, đột nhiên ngắm nhìn thanh kiếm rỉ kia, ý vị thâm trường nói:
"Ta đây, trước kia vẫn luôn mơ mơ màng màng, sống như trong mộng. Nhưng hôm nay chẳng hiểu sao, giấc mộng bỗng nhiên tỉnh, ta đã nhớ ra tên của mình."