Thủ Bi Nhân phất tay áo, dựng lên một kết giới quanh mình, không cho bất kỳ ai lại gần. Hắn ngồi xuống vị trí quen thuộc, lấy ra một bầu rượu, lặng lẽ uống.
Ngoảnh đầu nhìn lại, Thánh Bi đã không còn. Bốn phía trống rỗng, chẳng có gì cả. Tư vị trong lòng, khó mà diễn tả.
"Sau này, biết đi về đâu?"
Đối với Thủ Bi Nhân mà nói, trước kia tuy cô độc, nhưng có một nhiệm vụ trên vai, coi như là phương hướng của cuộc đời. Nay Thánh Bi không còn, Thủ Bi Nhân cảm thấy mờ mịt.
"Giới Hải bình yên, đã không còn lực lượng hỗn loạn."