Ngâm mình trong huyết trì, mỗi thời mỗi khắc đều là một sự dày vò.
Trần Thanh Nguyên nhắm chặt hai mắt, thỉnh thoảng mày khẽ chau lại, cho thấy cơn đau đột ngột trở nên dữ dội.
Từng tấc da thịt như bị lưỡi đao sắc bén rạch nát, lại như được rắc thêm mật ngọt, để rồi vô số đàn kiến xông vào cắn xé, vừa đau đớn vừa ngứa ngáy khôn tả.
Thời gian từng chút một trôi qua, cơn đau vẫn chậm rãi tăng lên.
Dù vậy, Trần Thanh Nguyên vẫn không hề kêu lên một tiếng, ý chí quả thực kinh người.