Đoạn năm tháng hóa phàm ấy, Khương Lưu Bạch tự phong ấn ký ức, chẳng hay từ đâu đến, chẳng biết phải đi về đâu.
Ánh mắt hắn ngập tràn mờ mịt, sống một cuộc đời vật vờ mê muội.
Khương Lưu Bạch đã đi qua rất nhiều nơi, từng tranh giành thức ăn với chó hoang, từng đánh nhau với ăn mày.
Hắn phiêu bạt khắp nơi, nếm trải trăm cay ngàn đắng.
Một ngày nọ, hắn đi đến một nơi tên là Lâm Niệm trấn.