“Hẳn là có.”
Trần Thanh Nguyên dồn hết sự chú ý lên cánh cổng đá này, trên mặt hiện lên vẻ kích động, sâu trong đáy mắt lấp lánh một tia nóng bỏng, rực rỡ.
Đôi tay buông thõng bên người từ từ nắm chặt lại, đầu ngón tay khẽ run lên, vì hai bàn tay bị ống tay áo che khuất nên người phía sau không nhìn thấy.
Quan sát kỹ những đạo văn cổ trên cổng đá, Trần Thanh Nguyên càng thêm khẳng định, trong cơ thể dường như có một luồng sức mạnh cuộn trào, muốn phun trào ra từ mắt, trút bỏ cảm xúc không mấy bình tĩnh kia.
“Ngươi nói gì? Có cách mở ra sao?”