“Lần trước chẳng phải đã nói rồi sao, ta tên Trần Lục.”
Trần Thanh Nguyên vẻ mặt trêu tức, khắp người nồng nặc mùi rượu.
“Ta hình như chưa từng đắc tội với các hạ!” Dù sinh tử chẳng nằm trong tay mình, nhưng Vân Thanh Mặc vẫn hết sức bình tĩnh, nhìn ra đối phương không có sát ý, hẳn là có ý đồ khác: “Có chuyện gì, các hạ cứ nói thẳng đi!”
“Ta đối với ngươi không có ác ý, chỉ muốn cùng ngươi luận bàn một chút, nào ngờ ngươi phế vật đến thế, ngay cả một chưởng của ta cũng không đỡ nổi.”
Trần Thanh Nguyên khẽ thở dài.