Quá trình khắc ấn tuế nguyệt hư ảnh này, hiển nhiên không phải vài canh giờ có thể hoàn thành, khá là dài lâu. Trần Thanh Nguyên bị vây khốn tại đây, khóe miệng hiện lên nụ cười khổ sở. Chẳng còn cách nào, chỉ đành chờ đợi.
Cùng lúc đó, bên ngoài Thiên Xu Lâu. Từng viên Đế Tinh ngay trước mắt, bày ra rõ ràng ẩn chứa vô thượng cơ duyên, thế nhưng lại không thể đoạt lấy, sự bất lực trong lòng chúng nhân, khó lòng diễn tả hết.
Đặc biệt là Thượng Kỳ Đế tộc, tổn thất nặng nề. Đế binh hộ tộc di lạc trên Đế Tinh, nếu không tìm về được, ảnh hưởng tới Đế tộc thật sự không nhỏ.
Có lẽ là để thúc đẩy cục diện đại thế phát triển, Thiên Xu Lâu vận chuyển lực lượng cấm chế cao thâm huyền ảo, khiến ngày càng nhiều Đế Tinh hiển lộ chân dung, không còn bị mây mù che phủ.
Viên Đế Tinh trấn áp Tử Quân Đế Kiếm kia, sương mù tản đi, trăm vạn kiếm khí vắt ngang trời cao, đầu cuối nối liền, hệt như đạo văn khóa xích, tinh la kỳ bố. Lờ mờ có thể trông thấy tận cùng kiếm khí, lơ lửng một thanh bảo kiếm màu tím sẫm. Thanh kiếm đó, chính là Đế binh của Thượng Kỳ Đế tộc.