Khí tức nặng nề bao trùm khắp các ngóc ngách của rừng trúc. Một bức màn dày đặc vô hình như phủ kín khu rừng, mang theo cảm giác ngột ngạt đến nghẹt thở.
"Mời trà."
Trần Thanh Nguyên rót hai chén, gió mát thổi nhẹ qua mặt, giọng nói thanh thoát.
"Ngươi muốn bàn chuyện gì?"
Liếc nhìn chén trà trên bàn, Diệp Lưu Quân không có hứng thú thưởng thức, hai lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đùi, ngồi thẳng lưng, thần thái nghiêm nghị.