"Ngươi nếu đã muốn cùng ta kết nghĩa huynh đệ, có phải nên đem tiền thuê chỗ ở trước kia trả lại cho ta?"
Thường Tử Thu nghiêm mặt nói.
Nghe đến hai chữ "trả tiền", Trần Thanh Nguyên nhất thời nghiêm túc hẳn lên, nghĩa chính từ nghiêm: "Huynh đệ tương giao, há có thể bị lợi ích che mờ mắt? Chúng ta không nên để ý những chuyện nhỏ nhặt trước kia, hãy phóng tầm mắt ra xa, nhìn về tương lai."
"Ta chẳng qua chỉ là một kẻ tán tu, trên người vốn không có bao nhiêu linh thạch. Lần trước cho ngươi đã là hơn phân nửa gia sản, gần đây tu luyện lại tiêu hao không ít."
Tóm lại một câu, Thường Tử Thu rất nghèo. Hắn chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày chật vật như thế, lần trước hắn dám đem số lượng lớn linh thạch tặng cho Trần Thanh Nguyên, là bởi vì hết rồi có thể ra ngoài kiếm, dễ như trở bàn tay.