“Trước khi chết phải uống một bầu rượu ngon.”
Trần Thanh Nguyên từ hầm rượu lấy ra vò rượu được ủ từ mấy mươi năm trước, vừa mở nắp, hương thơm nồng nàn đã sộc vào mũi, thấm đẫm tâm can.
Hắn ngồi trong sân nhà gỗ, thưởng thức mỹ cảnh thâm sơn, mặc cho gió mát mơn man, một mình cạn chén.
Gương mặt hắn đã hằn đầy nếp nhăn, mái đầu thưa thớt điểm bạc.
Sinh cơ sắp cạn kiệt, thân thể có phần rã rời.
