Diêu tiểu thư nhìn lướt qua mấy lần, không nghĩ nhiều, tiếp tục phát chẩn cơm canh.
Có thật sự khốn cùng đói khát hay không, Diêu tiểu thư chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra.
Đối với những kẻ tự sa ngã, nàng đều không đoái hoài tới, chỉ để lại thức ăn cho những người khốn khổ còn muốn cố gắng sống tiếp.
Ở vùng đất này, lòng tốt của Diêu tiểu thư ai cũng biết.
Lúc ban đầu, phụ thân nàng mắng nàng là đứa con phá gia chi tử, tiền bạc khó khăn lắm mới kiếm được mà phần lớn đều đem cho người nghèo.