Hắn cúi mày nhìn Đường Uyển Nhi đang quỳ dưới chân, bên tai văng vẳng lời bái sư thành khẩn của nàng.
Trần Thanh Nguyên vẻ mặt nghiêm nghị, mím chặt môi, chìm vào trầm tư.
Tĩnh lặng không một tiếng động, đến kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Ngay cả Lão Hoàng Ngưu ở bên cạnh cũng ngửi thấy mùi căng thẳng, không dám phát ra một âm thanh nhỏ nào, toàn thân co rúm ở một góc, trợn đôi mắt to như chuông đồng, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Sau một thời gian tiếp xúc, Lão Hoàng Ngưu rất có cảm tình với Đường Uyển Nhi.