Nếu còn có mục tiêu nào tốt hơn, Trần Thanh Nguyên đã chẳng nhắm vào Diệp Lưu Quân.
Đã đến đây thì chắc chắn là với tâm thế phải mượn cho bằng được.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí trở nên kỳ quái.
Hồi lâu sau, Diệp Lưu Quân sa sầm mặt mày mắng: “Quen biết ngươi, đúng là xui tám đời.”
“Có mượn có trả, ta có thể lập lời thề đạo tâm.”