Lão tiểu tử này, đúng là hết thuốc chữa rồi.
Nghe tiếng gọi, bước chân của Trần Thanh Nguyên vẫn vững vàng, không hề dừng lại. Hắn không đáp lời, tiếp tục tiến về phía trước.
Gió mát tiễn đưa, mây mù đón rước.
Chẳng bao lâu sau, bóng hình hắn đã biến mất nơi chân trời, không còn tìm thấy tung tích.
“Haiz!” Đào Hoa Tiên vốn định mặt dày mày dạn mưu cầu phúc duyên cho hậu bối nhà mình, tiếc là thất bại, bèn khẽ than: “Năm đó là cơ hội tốt nhất, chỉ trách nha đầu Thiển Nhiên này phúc bạc.”