Nơi hẻo lánh ít người lui tới, cỏ cây rậm rạp, gió mát dễ chịu.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí thật vi diệu.
Một lát sau, Âu Dương Triệt thầm tính toán trong lòng, dù sao mình cũng hai bàn tay trắng, chẳng sợ bị kẻ gian nhòm ngó. Hơn nữa, với tu vi Hậu Thiên cảnh của bản thân, nếu đối phương thật sự có ý định hãm hại, y cũng chẳng có nơi nào để trốn.
“Được, vậy làm phiền huynh đài bày trà.”
Âu Dương Triệt suy nghĩ xong liền gật đầu đồng ý.