Lý Mộ Dương ít khi nổi giận, nhưng chuyện trước mắt khiến tâm trạng hắn không vui, mày nhíu chặt, trong mắt ẩn hiện sát ý.
Nắm chặt thanh kiếm mà người ngoài xem là kiếm gỉ, Lý Mộ Dương chậm rãi bước ra cửa, quay đầu nhìn cậu bé vẫn còn kinh hồn bạt vía ở gần đó. Hắn thay đổi vẻ lười nhác thường ngày, thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén.
“Tiểu Ngũ, thanh kiếm tre này ta tặng cho ngươi. Ta sẽ dạy ngươi thêm một kiếm, học được bao nhiêu thì tùy vào ngộ tính của ngươi, nhìn cho kỹ đây.”
Dứt lời, Lý Mộ Dương tháo thanh kiếm tre bên hông xuống, nhẹ nhàng ném đi, thanh kiếm liền rơi xuống trước mặt cậu bé, cắm vào đất bùn.
Ngay sau đó, Lý Mộ Dương mặt hướng về phía trước, chân trái bước ra.