“Kiếp trước khi ta đứng trên đỉnh phong, bên cạnh toàn là kẻ nịnh bợ, đối với ta chỉ có sợ hãi, chứ không phải kính trọng và yêu mến thật lòng.”
Nhìn vùng đất trống trải phía trước, Diệp Lưu Quân dường như thấy bóng hình cô độc của Ngọc Nam Hầu trấn thủ nơi đây, thật sự ngưỡng mộ.
Không chỉ Ngọc Nam Hầu cam nguyện dùng quãng đời còn lại trấn thủ Đế Mộ, còn có Trường Tĩnh Hầu đến chết vẫn tuần du Giới Hải, chưa từng lơ là một khắc, đời đời truyền lại, bảo vệ Giới Bi.
Các vương hầu khác, cũng giữ vững tín niệm ấy, tuân theo quân lệnh hành sự, cho đến khi tử kỳ tới.
“Y đối xử rất tốt với những người bên cạnh, rất nhân từ với bách tính thời đại ấy. Thần Châu rộng lớn, tinh hệ ức vạn, chỉ cần y hạ một lệnh, sinh linh trên đời tất sẽ tuân theo.”