“Đừng chê ít, hiện tại ta một thân hai bàn tay trắng, có thể cho ngươi một vạn linh thạch này đã là rất tốt rồi.” Trần Thanh Nguyên nghiêm nghị nói: “Đợi thời cơ chín muồi, chúng ta đến Bất Hủ Cổ Tộc một chuyến, muốn gì có nấy, chia cho ngươi một khoản.”
Vẻ mặt nghiêm túc nói lời trái lương tâm, khiến người ta tin là thật.
Bao năm qua trừ đi linh thạch tiêu hao khi tu luyện, trên người Trần Thanh Nguyên ít nhất còn hai ngàn vạn cực phẩm linh thạch, chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn.
Cái gọi là một thân hai bàn tay trắng, hoàn toàn là viện cớ.
Một chữ, keo.