Trịnh Xác mở mắt ra lần nữa, đã là sáng sớm hôm sau.
Đứng dậy mặc y phục xong, hắn lập tức mở dưỡng hồn đại, thu Khô Lan vào.
Hắn đảo mắt nhìn quanh một vòng, xác định không có gì bỏ sót mới cất bước đi ra khỏi động phủ.
Hôm qua đến vội vàng, hắn còn chưa kịp quan sát kỹ xung quanh tòa động phủ này. Giờ phút này, hắn phóng tầm mắt ra bốn phía, chỉ thấy phù đảo lơ lửng giữa trời cao, những màn sương mù dày đặc nhìn thấy ở bên ngoài, từ vị trí này nhìn lại đã không còn tăm hơi, đập vào mắt là bầu trời bao la, mây trắng trời xanh, Khánh Nhiêu phủ phía dưới nhỏ bé tựa như một chiếc hộp, vùng ngoại ô thỉnh thoảng có những chấm đen di động, phải là tu sĩ có nhãn lực tốt mới có thể nhận ra đó là đoàn xe đang chậm rãi di chuyển.
Bất quá, những phù đảo khác cũng lơ lửng giữa trời cao, nhìn lại vẫn bị mây mù bao phủ, mờ ảo khó phân biệt.