Két.
Ầm!
Trịnh Xác vừa bước ra khỏi khách phòng, cánh cửa sau lưng hắn liền tự động khép lại.
Bốn phía lại chìm vào u ám, tĩnh mịch không một tiếng động, gần như có thể nghe thấy nhịp tim và tiếng máu chảy trong người.
Trong cảm giác của Trịnh Xác, không thể nhận ra dù chỉ một tia khí tức của Niệm Nô.