Nghe vậy, Liêu Chiêm Ba khẽ cười, nếp nhăn trên mặt giãn ra như đóa cúc, lão chống gậy, vừa ho khan vừa nói: "Khụ khụ khụ... Đa tạ tiểu công gia ưu ái."
"Tuy nhiên, lão phu vốn là kẻ chốn sơn dã, quen làm tán tu, xưa nay độc lai độc vãng, ăn nói không kiêng nể gì, khó mà lên được chốn thanh nhã, mong tiểu công gia thứ lỗi."
Trịnh Xác lắc đầu, ngắn gọn đáp: "Không cần."
Thấy cả hai đều từ chối lời mời của mình, Doãn Dung Dịch có chút thất vọng, nhưng vẫn gật đầu: "Đã vậy, bản công tử không cưỡng cầu."
"Bản công tử xin đi trước một bước, nay mọi người đều ở trong 'quái dị' này, ắt hẳn còn có lúc gặp lại."