Gió đưa hương quế, thơm ngát khắp phòng.
Miêu Tích Dung cùng Tả Bảo Chi chẳng lòng dạ nào thưởng ngoạn phong cảnh ngoài song cửa, đũa múa vun vút, cắm cúi ăn ngấu nghiến, chẳng mấy chốc, chậu cá trước mặt đã thấy đáy, trong đồ gốm đen chỉ còn trơ lại một khúc xương sống cá trơn nhẵn, ngay cả nước dùng cũng được chia nhau vét sạch.
Trông thấy cảnh này, Miêu Tích Dung vẫn chưa thỏa mãn, lên tiếng: “Chủ quán! Thêm một con cá nữa!”
Lúc nói, hai cái miệng trên gương mặt ả đồng thời cất tiếng, mỗi chữ đều khẽ chồng lên nhau, tựa như có tiếng vọng, giọng nói ẩn chứa sự điên cuồng và quái đản khó tả.
Tả Bảo Chi ngồi đối diện ả, ba cánh tay ra sức đập bàn, cũng nói theo: “Thêm một con gà! Với một bầu rượu nữa!”