Sau một tiếng hét thảm thiết đầy đau đớn, Tiêu Dật Dương hai mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép, nằm sõng soài trên mặt đất, thỉnh thoảng lại co giật.
Hai bên thái dương của y chi chít những lỗ nhỏ li ti, máu tươi từ đó từ từ rỉ ra, còn những sợi tóc đen nhánh như dòng nước kia đã sớm thu về.
Phía sau cánh cửa động phủ lấp lánh thanh quang mờ ảo, giọng nói quyến rũ vô ngần, đầy vẻ phong tình lại vang lên: "Mang xuống."
Lời vừa dứt, bên dưới bậc thang kim loại lơ lửng giữa không trung, lập tức hiện ra hai khối kim loại, sau một hồi biến hình nhanh chóng, chúng hóa thành hai khôi lỗi bộc tòng dung mạo tinh xảo, mình vận áo ngắn sẫm màu, tiến đến bên Tiêu Dật Dương, một trái một phải lôi y đang nửa sống nửa chết đi.
Rất nhanh, trước cửa động phủ đã trống không, nhưng bậc thang kim loại kia vẫn chưa biến mất.