Nó ngừng lại một chút, thân ảnh sắp tiêu tán kia hơi nghiêng về phía trước, dùng một giọng điệu như đang chia sẻ bí mật kinh thiên động địa nhất vũ trụ, từng chữ từng câu, chậm rãi nói:
“Gã, Trường Sinh Thiên Tôn, bề ngoài là người duy nhất của thế gian chấp chưởng phiên bản trường sinh.”
Nhưng trong vô vàn phiên bản, hắn còn có một xưng hiệu cổ xưa và tôn quý hơn – Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, chủ của Tứ Ngự Thiên Đình!
Tứ Ngự Thiên Đình?
Bốn chữ này như một đạo sấm sét khai thiên lập địa, lần đầu tiên khuấy động tâm hồ vốn tĩnh lặng như giếng cổ của Lục Diêm, dấy lên sóng lớn ngập trời.