TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Phong

Chương 8: Sư Cô Bỗng Nhiên Xuất Hiện (2)

"Lão đầu, ngươi lừa ta—"

Lúc này, Liễu Thừa Phong cảm thấy có điều không ổn.

Sư phụ hắn nói, lão là Lệ Thái Tử, đợi hắn lấy được Thiên Thể xong, liền có thể tới Tiểu Mông Sơn kế thừa y bát của lão.

Hắn còn tưởng rằng đó là một thần triều trong truyền thuyết, dù sao đi nữa, lão già tự xưng là Lệ Thái Tử, bảo vật tổ truyền lại là Vạn Giới Oản nghịch thiên.

Hắn trở về kế thừa y bát, không phải thái tử thần triều, vậy thì là gì?

Giờ thì hay rồi, y bát của lão già, lại là một môn phái nhỏ, còn là một vị quang can tư lệnh, chỉ có một mình hắn.

"Ngươi có phải bị ngã đến ngốc rồi không? Tiểu gia hỏa, sư phụ ngươi làm gì có thần triều nào cho ngươi kế thừa?"

Vào lúc này, ở cửa vang lên một giọng nói trong trẻo dễ nghe.

Ở cửa đứng một nữ tử, dung mạo bình thường, thân khoác thanh y rộng thùng thình, trên người tỏa ra hương thơm như huệ như lan, thấm sâu vào tâm can.

Nữ tử hai tay khoanh trước ngực, cho dù thanh y rộng thùng thình, vẫn có thể làm nổi bật vóc dáng đầy đặn.

"Ngươi là ai?"

Liễu Thừa Phong lần đầu tiên gặp nữ tử này.

Không hiểu vì sao, hắn luôn cảm thấy nữ tử này quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó, nhưng lại không nhớ ra.

"Ta là sư cô của ngươi, ngươi không nhớ sao?"

Nữ tử bước tới, cúi người nhìn Liễu Thừa Phong, khi tới gần, hương thơm thoảng vào mũi, khiến người ta khoan khoái dễ chịu.

Liễu Thừa Phong suy nghĩ kỹ, hắn chưa từng gặp nữ tử này, huống chi là sư cô.

Liễu Thừa Phong không khỏi nhìn về phía Chu Ngân Phong.

"Thiếu gia đã hôn mê nửa năm rồi, may mà tiểu thư mang thuốc về."

Chu Ngân Phong cũng không biết sư cô này là thật hay giả, gã ở bên cạnh lão gia thời gian còn ngắn hơn.

Sau khi bị lão gia thu làm nô bộc, gã liền được phái tới Tiểu Mông Sơn, trông coi Ngô Đạo Môn.

"Thật sự là sư cô?"

Liễu Thừa Phong chưa từng nghe lão già nhắc tới có một vị sư muội như vậy, lão già là Lệ Thái Tử, vậy sư cô là gì?

"Ngươi cùng sư phụ xuất thân từ thần triều?"

"Không phải."

Nữ tử Diệp Huệ Kiếm lắc đầu, mím môi cười, khiến người đối diện bất giác sững sờ.

"Không có thần triều nào cả, chỉ có Ngô Đạo Môn."

"Vậy sư phụ ta Lệ Thái Tử thì sao? Rốt cuộc là thế nào?"

Liễu Thừa Phong có chút mơ hồ, lão già nói mình là Lệ Thái Tử, lại không có thần triều nào cho hắn kế thừa.

Chỉ có một Ngô Đạo Môn nhỏ bé, còn thêm một vị sư cô từ trên trời rơi xuống.

"Ngươi tự đi mà hỏi sư phụ ngươi."

"Lão già đã không còn nữa rồi."

Liễu Thừa Phong cạn lời, hắn biết đi đâu mà hỏi, lão già đã chết rồi.

"Dưỡng cho tốt thân thể, những bí ẩn của ngươi, tự ngươi đi giải."

Diệp Huệ Kiếm không nói cho hắn biết, xoay người rời đi.

Lúc này, trong lòng Liễu Thừa Phong ngổn ngang trăm mối.

Sư phụ hắn là ai, vì sao lại muốn hắn kế thừa Ngô Đạo Môn, lại vì sao đột nhiên xuất hiện một vị sư cô?

Dưới sự chăm sóc của Chu Ngân Phong, Liễu Thừa Phong hồi phục rất nhanh, không bao lâu sau, hắn đã có thể xuống giường.

Chu Ngân Phong đưa một mật hạp cho Liễu Thừa Phong.

"Thiếu gia, khi lão gia phái bọn ta tới trông coi Ngô Đạo Môn, đã dặn ta chuyển vật này cho thiếu gia."

"Lão già còn để lại đồ vật?"

Trong lòng Liễu Thừa Phong cũng tò mò, không biết lão già đã để lại cho hắn thứ gì mà thần bí như vậy.

"À phải rồi, ta nhớ, năm đó sư phụ thu nhận hai người các ngươi thì phải."

Nhận lấy mật hạp, Liễu Thừa Phong chợt nhớ ra một chuyện.

Năm đó sư phụ hắn không chỉ thu nhận một nô bộc là Chu Ngân Phong, mà còn thu nhận một nô bộc khác tên là Triệu Cẩm Niên.

Từ khi tỉnh lại, hắn vẫn chưa gặp Triệu Cẩm Niên.

Vừa nhắc tới nô bộc kia, Chu Ngân Phong vốn trung thành tận tụy, sắc mặt lập tức sa sầm.

"Thiếu gia, Triệu Cẩm Niên đã xây dựng Triệu Gia Trang ở ngoài mười dặm hương trấn, đã bén rễ ở đó rồi."

Liễu Thừa Phong nghe hiểu ý của Chu Ngân Phong, nô bộc kia Triệu Cẩm Niên đã có ý tự lập môn hộ.

Sau khi Chu Ngân Phong rời đi, Liễu Thừa Phong mở mật hạp, chiếc mật hạp này cũng chỉ có hắn mới mở được.

Trên cùng mật hạp đặt một phong mật thư.

Liễu Thừa Phong mở ra xem, là di thư của sư phụ hắn.

Đồ nhi, vi sư Lệ Thái Tử, năm thiếu thời cùng người tranh thiên hạ, thất bại thảm hại, bèn lập lời thề, từ bỏ sự che chở của phụ thân, quyết sáng tạo đạo mới, để chứng minh Lệ Thái Tử ta không thua kém bất kỳ ai…

Vi sư dốc hết một đời, tìm kiếm bí bảo, nhìn trộm thiên đạo, nhưng than ôi thời vận không đợi, vết thương cũ tái phát, thọ nguyên sắp cạn, hy vọng sáng tạo đạo mới cũng trở nên vô vọng…

…………

Vi sư để lại Ngô Đạo Môn cho ngươi, là bởi Tiểu Mông Sơn ẩn giấu một bí mật.

Nguồn Thần Sơ được cất giấu tại Tiểu Mông Sơn, ngươi hãy tập hợp đủ bí bảo, mở ra khởi nguyên, việc đó sẽ giúp ngươi phong thần…

Con đường phong thần vô cùng gian nan, ngươi nhất định phải từ những điều đơn giản nhất mà nhập đạo, mới có thể bước ra con đường thần thánh độc nhất vô nhị của riêng mình.

…………

Túc nguyện cả đời vi sư, là sáng tạo đạo mới, chiến đấu với kẻ địch cũ, thật đáng than, thật đáng tiếc…

…………

Liễu Thừa Phong đọc xong di thư sư phụ để lại, trong lòng nặng trĩu.

Sư phụ hắn rất ít khi nhắc tới quá khứ của lão, cũng chưa từng bàn luận với hắn về chuyện tu thần.

Chỉ luôn để hắn xuyên qua các tiểu thế giới, tìm kiếm Thiên Thể.

Bây giờ Liễu Thừa Phong đã hiểu, năm đó sư phụ hắn tranh đoạt phong thần, nhưng bại dưới tay người khác.

Buộc phải từ bỏ đạo cũ, bắt đầu lại từ đầu.

Nhất thời, bao chuyện cũ chợt ùa về, trong lòng Liễu Thừa Phong vừa ấm áp lại vừa chua xót, có chút muốn khóc.

Hắn chẳng qua chỉ là một cô nhi chạy nạn, được sư phụ thu nhận làm đồ đệ, coi hắn như con đẻ, không chỉ truyền thụ Vạn Giới Oản cho hắn.

Thậm chí không tiếc tổn hao tính mạng, đưa hắn xuyên qua các tiểu thế giới, tìm kiếm Thiên Thể.

Con đường sư phụ chưa đi hết, bây giờ lại ký thác cả lên người hắn.

“Lão già, mạng của ta là do ngươi ban, con đường của ngươi, để ta bước tiếp. Ngày sau, ta nhất định sẽ đánh bại mọi kẻ thù!”

Liễu Thừa Phong hít sâu một hơi, lời nói đanh thép, hướng về di thư của sư phụ mà bái.

Liễu Thừa Phong cất di thư đi, bên trong mật hạp còn có những thứ khác.

Một thanh trường kiếm, hai quyển bí kíp, và một khối hắc thạch lớn bằng bàn tay.

Khối hắc thạch này hắn đã từng thấy, trước đây, hắn thường thấy sư phụ lấy ra mân mê, thường xuyên thở dài.

Hắn nhớ sư phụ đã từng nói, khối hắc thạch này, lai lịch kinh thiên, chỉ tiếc là, không thể lĩnh ngộ thấu đáo.

Sư phụ kỳ vọng, sau khi Liễu Thừa Phong có được Thiên Thể, hắn có thể lĩnh ngộ hắc thạch.

Nhìn khối hắc thạch, Liễu Thừa Phong hiểu ra, sư phụ đã truyền thụ tất cả mọi thứ của mình cho hắn.

Hai quyển bí kíp trong mật hạp, không phải là thần công gì, mà là hai bộ bí kíp nhập môn bình thường.

Một quyển là Nộ Hùng Tâm Pháp, một quyển là Tam Phu Kiếm Pháp.

Sư phụ hắn từ bỏ đạo cũ, vì vậy, không truyền thụ bất kỳ thần công nào lúc sinh thời cho hắn.

Mà là muốn Liễu Thừa Phong bắt đầu tu luyện từ công pháp nhập môn đơn giản nhất, gây dựng lại từ đầu, bước ra con đường mới, tương lai mới có thể đánh bại kẻ thù xưa.

“Cứ vậy đi! Con đường Đăng Thiên Thông Thần, nơi tận cùng, ta là đỉnh phong!”

Chấn chỉnh lại tâm tình, Liễu Thừa Phong lập nên lời thề hào hùng của mình.