“Cái gọi là Đế tử, chẳng qua cũng chỉ là gà đất chó sành mà thôi.”
Liễu Thừa Phong chĩa thẳng Truy Tinh Phủ, ngạo nghễ nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng.
“Tiểu nhi không biết trời cao đất rộng, phụ thân ta vô địch, là điều mà ngươi vĩnh viễn không thể nào hiểu được. Thần Tứ!”
Chu Đạo Vũ vừa thẹn vừa giận, cảm thấy nhục nhã vô cùng, liền giáng Thần Tứ, tỏa thần quang.
Thần Tứ hiện ra, Đế Viêm tựa biển rộng, lửa dữ như đôi cánh dang ra, bao phủ đất trời, át cả hoàn vũ.