Hơn nữa, hai người bọn họ nhỏ bé như con kiến, e rằng còn không đủ để nó nhét kẽ răng, Hắc Ngư có lẽ chẳng thèm ăn thịt bọn họ.
“Phù du nhỏ bé, cũng biết Vãn Thiên Uyên.”
Hắc Ngư cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
Liễu Thừa Phong mừng như điên, chỉ sợ nó không mở miệng, chỉ cần nó chịu nói chuyện thì mọi việc sẽ dễ giải quyết.
“Ta tuy chỉ là một con phù du, nhưng có thể giải quyết rất nhiều chuyện. Ngư huynh, ngươi cứ nói xem, chuyện gì đang làm khó ngươi?”