18 giờ 35 phút.
Trời đã tối.
Hải Nham Đảo vốn tĩnh lặng như chết, dường như bị biển sâu nhấn chìm, không khí tràn ngập mùi nước biển mặn chát, hòa lẫn mùi rỉ sét cùng thối rữa, tựa như hơi thở của một sinh vật cổ xưa nào đó, từ từ thấm vào từng tấc không gian.
Khí tức tuyệt vọng này dường như còn đáng sợ hơn trên đất liền, tựa hồ cả hòn đảo bỗng chốc chìm vào biển sâu không đáy, tràn ngập nỗi sợ hãi cùng ngạt thở.
Bên ngoài trạm đường ray, trên con phố vốn không một bóng người, bỗng nhiên truyền đến những tiếng sột soạt, vô số lời thì thầm quỷ dị vang lên, tựa như vô số chi thể ướt át đang lê lết trên nền xi măng, lại tựa như một loại chất lỏng dính nhớp nào đó từ từ rỉ ra từ miệng cống.
