(Từ chương này chở đi mình sẽ dịch theo phong cách hiện đại để phù hợp hơn với văn phong, tình tiết của truyện. Cảm ơn các bạn.)
Hơn nữa, Ngô Dũng giờ đi xì xoạn còn công khai, chẳng thèm diễn nữa. Lần nào hắn cũng canh đúng giờ khai tiệc, đưa hai vạn tệ rồi vào ăn.
Bọn họ có thiếu tiền đâu, cái họ thiếu là chỗ ngồi.
Gia Thành là thành phố loại một, làm sao chỉ có mỗi Ngô Dũng giàu có được. Thế nên, vài phú nhị đại cũng bắt chước, lén lút đến tiệc, đưa tiền mừng, rồi đi thẳng đến chỗ ngồi, ngồi chờ khai tiệc.
Vì quá nhiều người xì xoạn, cuối cùng cũng xảy ra vấn đề.
