Gò má Tần Tử Huyên ửng hồng, nóng bừng, nhất thời không biết nên đáp trả thế nào.
"Ồ ồ ồ, xem ra ta đoán trúng rồi?" Hồng Vận cười như không cười nhìn vẻ ngượng ngùng của Tần Tử Huyên.
"Đâu... Đâu có phải!" Tần Tử Huyên lắp bắp, cố tỏ ra trấn định nói.
"Vậy vì sao ngươi không muốn ta đi cùng?" Hồng Vận hỏi.
"Là bởi vì... là bởi vì..." Tần Tử Huyên lúc này trong lòng rối bời, ngẩn người hồi lâu, vẫn không nghĩ ra lý do thích hợp.