Còn hai vị đệ tử U Minh Tông khác, một người đã không còn hơi thở, người còn lại vẫn cảm nhận được khí cơ yếu ớt, nhưng cũng như ngọn nến trước gió, có thể tắt bất cứ lúc nào.
“Sư đệ!”
Viền mắt Ngu Hồng Âm hơi hoe đỏ.
Kiều Đồng càng lã chã rơi lệ.
Cùng là đệ tử thân truyền của U Minh Tông, từ nhỏ đã bái sư học nghệ cùng nhau, tình cảm vô cùng thân thiết, nếu không cũng chẳng sốt sắng đi tìm người như vậy.