"Hài nhi chỉ là nhất thời lầm lỡ, đều do Nghiêm Lương... là hắn dụ dỗ hài nhi... Phụ thân, người không thể bỏ mặc hài nhi!" Nghiêm Lệnh Hổ sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, giọng run run cầu xin.
Nghiêm Phái Chi thấy vậy càng thêm chán ghét, mất kiên nhẫn phất tay: "Dẫn xuống, cứ đánh nửa canh giờ rồi hãy nói."
"Vâng."
Hai tên hộ viện một trái một phải xốc Nghiêm Lệnh Hổ lên, lôi hắn về phía từ đường. Chẳng bao lâu sau, từ hậu viện vọng ra tiếng kêu gào thảm thiết như heo bị chọc tiết.
"Đồ thành sự thì ít, bại sự thì nhiều..."